Chương trước
Chương sau
Aikaba Hikori.   "

Câu nói của Mặc Lãnh Phong phải nói là mang một sức mạnh hơn tên lửa hạt nhân, Hiroshima và Nagasaki cũng không thể so sánh. Hậu quả là khiến cho hai cha con Tôn Lập phải há hốc mồm còn Trình Bảo Sâm thì đen mặt lại. Có lẽ, dù chết bà cũng không ngờ rằng Mặc Lãnh Phong sẽ cả gan công khai mối quan hệ này... Duy chỉ có mỗi mình Lâm Nhã nãy giờ đứng cạnh là đang vô cùng hưởng thụ mọi thứ xung quanh. Phong mà dám công nhận cái từ này thì quả là không còn gì để nói rồi!

Mất một phút im lặng, Tôn Lập mới là người lên tiếng đầu tiên:

"  Mặc tiên sinh, ngài nói thật chứ, tôi chưa từng nghe về đám cưới của ngài...!!! "

" Tôn tiên sinh, tuy tôi với ngài mới chỉ làm ăn với nhau được vài ngày nhưng sao ngài lại cho rằng tôi sẽ tuyệt  mang một vấn đề trọng đại như vậy ra đùa cơ chứ? " Mặc Lãnh Phong bình tĩnh đáp khiến cha con họ Tôn giật nảy...

Người ta có nói trên thương trường, Mặc Lãnh Phong, chủ tịch tập đoàn Mặc thị là một kẻ làm việc mạnh mẽ, quyết liệt, khẩu khí cũng là của người có học thức nhưng vô cùng sắc bén. Nhất là trong các vấn đề về cánh đàn bà lại thập phần cẩn thận, không bao giờ để lại lời đồn đặc biệt với một ai. Thế mà hôm nay có thể khẳng định một cô gái là vợ của mình thì không phải chuyện đùa.

Tôn Hoài Vũ ở bên cạnh siết chặt tay, đôi mắt phượng xinh đẹp nay lại ngập tràn ghen tị. Không tin nổi, cô bèn hỏi lại:

" Mặc tiên sinh đã kết hôn sao? Chắc là vào năm ngoái rồi? "

Mặc Lãnh Phong nghe vậy thì ôm eo Hạ Tuyết chặt hơn mà nói:

" À, chúng tôi quen nhau chính xác cũng đã 6 năm rồi nhưng kết hôn thì mới chỉ cách đây vài tuần. Bản thân tôi muốn tổ chức một cách công khai nhưng cô ấy chỉ muốn một đám cưới nhỏ của riêng hai người, phải không vợ yêu? "

Nói rồi hắn quay sang Hạ Tuyết, giọng điệu mùi mẫn dành cho Dương Hạ Tuyết khiến Tôn Hoài Vĩ suýt thì bùng nổ. Ngược lại, Hạ Tuyết nhìn bản mặt Tôn Hoài Vĩ thì bỗng thấy đắc chí vô cùng. Ai nói nữ chính của các bộ ngôn tình phải biết khoan dung,nhân hậu, luôn luôn thanh thuần nghĩ mình trong sáng cơ chứ. Chẳng qua chỉ là lời biện hộ của những kẻ yếu đuối, ngu ngốc mà thôi. Nghĩ vậy Hạ Tuyết bèn rúc vào người Mặc Lãnh Phong, giả bộ làm nũng:

" Anh này, chả phải em nói không được kể mấy chuyện này với người ngoài hay sao? Giờ mọi người biết hết rồi! "

Mặc Lãnh Phong cũng cao hứng, vuốt ve khuôn mặt của cô:

" Thì sao, chuyện mình cưới nhau đâu còn là bí mật nữa! Bảo bối, em phải tự tin lên! "

Hạ Tuyết cười ý nhị, cô giảo hoạt nói:

" Anh ấy lúc nào cũng như vậy hết, thật xin lỗi mọi người. Chúng tôi quen nhau đã lâu nhưng thật ra vẫn còn trong giai đoạn tân hôn lắm! "

" À, thật không có gì! Tôi cũng không biết tiểu thư là phu nhân của Mặc tiên sinh, thật thất lễ rồi...! " Tôn Lập cười hoà nhã nhưng lòng bàn tay đã có chút đổ mồ hôi, liệu việc này có ảnh hưởng đến quan hệ làm ăn của ông ta không đây!

Mặc Lãnh Phong nhìn bộ dạng có chút lúng túng của Tôn Lập thì cười hoà nhã:

" Tôn tiên sinh không cần đa lễ, vợ tôi vốn không phải là người để ý mấy thứ nhỏ nhặt này, ngài không phải lo. Giờ thì xin phép ba vị tôi còn có một điệu nhảy với vợ của mình nữa! "

Nói rồi hắn nhìn Hạ Tuyết bằng vẻ mặt thật dịu dàng:

" Chúng ta đi chứ, vợ! "

Hạ Tuyết cũng cười với hắn, trình độ diễn xuất chuyên nghiệp đến độ trông họ chẳng khác gì cặp vợ chồng mới cưới. Đoạn cô quay lại nói với Trình Bảo Sâm:

" Thưa mẹ, bọn con xin mạn phép! Phó tổng chúng tôi ra trước nhé! "

Lâm Nhã ở một bên đang cố nén cười cũng phải làm ra bộ mặt nghiêm nghị mà gật đầu:

" Vâng thưa phu nhân, chúc phu nhân và chủ tịch vui vẻ! "

Rồi cô khoát tay Mặc Lãnh Phong, rời đi khỏi ba người đang có biểu tình vô cùng phức tạp ở phía sau lưng mà tiến về khu vực sàn nhảy. Đợi cho đến khi bóng dáng của họ khuất sâu vào trong đám đông và tiến vào một góc khuất,  Hạ Tuyết buông tay hắn ra mà phá lên cười:

" Haha, trời ơi đau bụng chết mất. Tôi và anh hôm nay phải đi nhận giải Oscar mới được đấy! Anh học ở đâu cái kiểu ăn nói ngọt xớt ấy thế? Chả giống anh gì cả! "

Mặc lãnh đạm nhếch môi, khuôn mặt lạnh lùng lại trở về như cũ...

" Một phần học tập ở cô. Hôm nay cô làm rất tốt, tôi sẽ có thưởng...! "

" Thưởng á, là gì vậy? Hay anh trả lại con Mustang cho tôi đi! "

Hạ Tuyết hào hứng nói, màu mắt sương mù lấp lánh tựa sao. Nhìn biểu cảm vui vẻ ấy mà Mặc Lãnh Phong lắc đầu, hắn thò tay vào trong túi rồi lấy ra một cái kẹo bạc hà đưa cho Hạ Tuyết.

" Đây, coi như an ủi! "

" Mặc Lãnh Phong, anh coi tôi là con nít sao? " Hạ Tuyết tỏ vẻ cau có nhưng vẫn bóc vỏ kẹo cho vào mồm ngậm. Rồi cô khoác tay lên vai hắn, đầu ngẩng cao, quan sát bóng dáng Tôn Lập đang to nhỏ gì đó với Trình Bảo Sâm, trông có vẻ bực dọc. Tôn Hoài Vĩ thì có vẻ thật uất ức cũng đang không ngừng nói gì đó với Trình Bảo Sâm. Lâm Nhã cùng người phụ nữ của hắn đã rời đi từ lúc nào, quả là một kẻ khôn lỏi.

" Này, anh nhìn xem, tôi đã hai lần cứu anh khỏi cuộc hôn nhân phiền phức mà mẹ anh sắp đặt. Chả lẽ chỉ để đổi lại một viên kẹo thôi sao? "

Mặc Lãnh Phong quay sang nhìn cô, con ngươi chau chặt lại:

" Dương Hạ Tuyết, hãy cẩn thận. Bà ta là mẹ kế! "

Hạ Tuyết thoáng chốc bất ngờ, chỉ bởi vì cô chưa bao giờ thấy Mặc Lãnh Phong có vẻ mặt căm phẫn như bây giờ. Giống như thể là thống hận đến thấu xương. Lòng bỗng cảm thấy khó chịu, cô lắc đầu, xua tay:

" Được rồi, được rồi không nói nữa, tôi biết rồi! "

Cô cũng không cần biết về vấn đề trục trặc của gia đình hắn. Có khi một người phụ nữ thông minh là phải biết tránh xa những rắc rối không cần thiết thì hơn. Hạ Tuyết đảo mắt sang chỗ khác, cốt để tránh cái không khí nặng nề như bây giờ. Màu mắt xám bạc bỗng  chuyển hướng về phía sàn nhảy ngay bên cạnh, ngay lập tức cô nảy ra một ý kiến. Cầm tay Mặc Lãnh Phong, Hạ Tuyết kéo hắn ra chỗ sàn nhảy.

Bị lôi đi bất ngờ, Mặc Lãnh Phong vô thức hỏi:

" Cô làm gì thế? "

" Còn làm gì nữa! " Hạ Tuyết tươi cười " Đương nhiên là bắt anh thực hiện lời hứa lúc nãy rồi! "

" Cái gì? Dương Hạ Tuyết, tôi hiện giờ không có tâm trạng! "

" Này, đã đóng kịch thì phải cho trót lọt chứ. Tại anh mà tôi mới ra nông nỗi này, tôi có chi hô lên là chúng ta đã kết hôn đâu. Nếu anh muốn chọc tức một người, thì phải làm cho ra trò đã! "

Mặc Lãnh Phong nghe cô nói vậy thì cau mày, nhưng vẫn mặc sức để Hạ Tuyết lôi xềnh xệch mình ra giữa sàn nhảy, hôm nay cứ xem như là hắn đang chán đời, để cô làm loạn một bữa cũng không tệ.

Hạ Tuyết buông tay Mặc Lãnh Phong ra rồi chạy lại chỗ người DJ ở gần đó mà thỏ thẻ một hai câu gì đấy. Họ nghe vậy thì gật đầu, ngay sau đó làn điệu dân ca du dương biến mất, chuyển biến thành vũ khúc sôi động. Hạ Tuyết gật đầu hài lòng, chạy lại chỗ Mặc Lãnh Phong. Mọi người xung quanh đương nhiên nhận ra hắn thì cũng tròn mắt nhìn, chủ tịch Mặc thị sẽ nhảy mấy cái điệu này sao? ( Chả hiểu sao đoạn này mình lại nớ tới bài này)



Hạ Tuyết chẳng mảy may để ý đến những ánh mắt đó. Đoạn cô đưa tay cho hắn rồi nói bằng cái giọng chỉ cả hai mới có thể nghe được:

" Ông xã trung niên, anh sẽ nhảy với phu nhân một bài chứ? "

" Còn tuỳ vào cô có biết nhảy hay không? " Mặc Lãnh Phong đáp rồi kéo cô vào trong lòng, tay hắn vòng qua eo cô, sờ soạng một chút rồi nói:

" Tạm xài!!! "

" Anh nói cái gì? " Hạ Tuyết cau mày với hắn thì hắn chỉ lắc đầu:

" Không có gì, tập trung vào bước nhảy của cô đi! "

" Được thôi! " Cô nhún vai, tỏ vẻ bình thản nhưng trên nét mặt lại chẳng thể giấu được nét toan tính. Hôm nay là lần đầu tiên trong cuộc đời cô đi giày cao gót năm phân, phải tận dụng thật tốt cơ hội này luôn. Cô sẽ san phẳng chân tên khọm già này thành bình địa.

Thế nhưng, trong suốt điệu nhảy của mình, Hạ Tuyết rất cố gắng nhưng dù thế nào cũng không thể chạm được mũi giày vào chân hắn nói gì dẫm lên. Cứ mỗi lần muốn tiến công thì hắn lại hoàn toàn tránh được, thậm chí còn phối hợp nhịp nhàng với cô đến độ tạo thành một điệu nhảy vô cùng đẹp mắt...

" Ai da!!! " Hạ Tuyết kêu lên, Mặc Lãnh Phong rút chân mình ra khỏi chân cô, cười đầy bỉ ổi:

" Ồ, xin lỗi, tôi không cẩn thận! Phu nhân có đau không? "

Hạ Tuyết nhìn hắn hầm hầm nói:

" Hừm, xem ra anh giỏi! Anh rõ ràng quen với mấy việc này rồi ha! "

" Có rất nhiều người không có kinh nghiệm như cô mời tôi nhảy. Vì kinh doanh tôi đã học rất chăm chỉ! "

" Thế à? Vậy sao anh không nhảy với cô tiểu thư đó đi, ra mặt phối hợp với tôi làm gì? Bố cô ta đích thực là một tỷ phú mà " Hạ Tuyết thật tâm hỏi hắn, nhìn bộ dạng không chút e dè ấy, hắn cũng chỉ cười:

" Chả phải rõ ràng quá rồi sao? Cô gái đó xinh đẹp, có học thức lại giàu có. Cô ngược lại với cô ta, thô lỗ, nham hiểm, bạo lực, xấu xí, nhất định nếu tôi chọn cô, tôi sẽ đạt được mục đích chọc tức mẹ kế của tôi! "

" Cái gì.... Anh dám "

" Vả lại.... "

" Nếu phải chọn một kẻ phiền nhiễu thì tôi thà chọn một người làm tôi thoải mái là cô! "

Hạ Tuyết ngẩn ra, những bước chân cũng chậm lại, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn. Chẳng hiểu sao trong lòng bỗng có cảm giác tự hào cùng cảm kích cực độ. Có lẽ vì đã lâu rồi cô không nhận được một lời khen từ tận đáy lòng của ai đó cả, mà thật không ngờ nó lại phát ra từ kẻ mà cô không ngờ nhất.

Thấy Hạ Tuyết cứ nhìn chằm chằm mình không ngớt, Mặc Lãnh Phong cuối cùng mới chịu không được hỏi:

" Mặt tôi dính gì sao? "

" À không, không...! " Hạ Tuyết lắc đầu, rồi lại ngẩng lên. Bỗng chốc Mặc Lãnh Phong bắt gặp vẻ mặt của một thiên thần đang mỉm cười với hắn. Nụ cười trong sáng, đẹp đến rạng rỡ sắc màu, khiến hắn phải sững sỡ. Trong tiếng nhạc, hắn thoang thoảng thấy hương bạc hà phớt nhẹ cùng thanh âm nồng ấm:

" Anh nói vậy, tôi vui lắm! "

Mặc Lãnh Phong nghe mà cứ im lặng nhìn cô. Hắn không dám lên tiếmg động, sợ rằng sinh thể đáng yêu này sẽ vụt biến mất trong tay hắn. Tại sao, hắn hận cô nhưng lại có cảm giác này. Nhưng bọn họ vẫn cứ như vậy, lướt đi trong tiếng nhạc, càng lúc càng hoà hợp. Một bài rồi lại một bài cho tới khi những cặp nhảy xung quanh cũng phải dừng lại, nhìn ngắm họ đang dần chìm vào trong thế giới của riêng mình.

Nhưng điều chính Hạ Tuyết và Mặc Lãnh Phong không thể ngờ được rằng hiện giờ ở trên cao, nơi lan can sân bữa tiệc, có một cặp mắt sắc bén đang không ngừng quan sát bọn họ. Trình Bảo Sâm đứng đó, móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay. Đoạn bà quay lại, nói với người thanh niên nẫy giờ vẫn ở trong bóng tối:

" Ngài Steven, ngài thấy thế nào? "

" Hừm! " Người thanh niên cầm ly rượu trên tay, lắc một chút rồi đặt nó lên miệng. Bàn tay vuốt ve miệng ly, khoé môi nhếch lên:

" Tôi cũng đã đoán trước, Mặc Lãnh Phong sẽ không nghe theo sự sắp đặt đó, nhất là theo bà Trình phu nhân! "

" Tôi biết điều đó, nhưng chọn một đức con gái như vậy để chọc tức tôi. Thật điên rồ! "

"Thôi bà hãy bỏ qua đi. Kế hoạch để cho con trai bà lấy cổ đông của công ty tôi có lẽ đã phá sản rồi! Nhất là với người phụ nữ kia thì càng không thể, tôi nghĩ chúng ta cứ để như vậy xem sao! "

Trình Bảo Sâm nheo mắt, nhìn người thanh niên kia mà dò hỏi:

" Ngài Steven...biết cô gái kia sao? "

" Ừm, chúng tôi từng gặp nhau...! " Hắn gật gù, đoạn đưa ly rượu lên cao, đủ để thấy ánh phản chiếu của cô gái có mái tóc hai màu trong đáy cốc. Khẽ vuốt ve hình dáng cô, hắn cười vui vẻ. Xem ra cuộc gặp sắp tới là không tránh khỏi rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.