“ Bị đau răng nằm nhà 2 ng nay, buồn quá chả có gì làm viết luôn chương mới. Làm ơn hãy thích nó để cho răng mình đỡ đau. Cố lên sắp 200k rồi các bạn !
Aikaba Hikori. “
Không gian trở nên im ắng đến lạ thường. Sắc mặt của Hạ Tuyết đang ngồi trên đùi Mặc Lãnh Phong cũng trở nên đại biến....
_ Chết rồi, cái tên ngốc này, hắn nghĩ cái quái gì vậy ? Người ta đang giúp hắn cơ mà !
” Đi đi ! “ Mặc Lãnh Phong một lần nữa lặp lại câu nói của mình, rồi lạnh lùng nhìn Hạ Tuyết. Tôn Hoài Vĩ thấy thế thì như mở cờ trong bụng, xấc xược lên giọng với cô :
” Cô nghe thấy gì chưa, Phong bảo cô đi đấy ! Sao còn chưa đi đi “
Hạ Tuyết nghe vậy thì nheo mắt, ánh mắt sương mù nhàn nhạt tựa dã thú khủng khiếp hướng về phía Tôn Hoài Vĩ rồi trừng lớn. Đơn điệu là thế nhưng lại khiến cho Tôn Hoài Vĩ thoáng bủn rủn tay chân, thậm chí cô ta đã bắt đầu có cảm giác vô cùng lo ngại Hạ Tuyết. Thế nhưng, chỉ ngay sau đó, ý nghĩ này đã lập tức bị cô ta phủ nhận hoàn toàn, cố lấy lại bình tĩnh, Tôn Hoài Vĩ lên giọng :
” Đã bảo cô đi đi! Phong đang cảm thấy cô rất chướng mắt đấy ! “
Lúc này, Hạ Tuyết mới quay đầu nhìn Mặc Lãnh Phong. Và trong khoảnh khắc đó, cô bắt gặp một thái độ vô cùng nghiêm túc từ hắn, một sự nghiêm túc mà cô chưa từng có nhìn qua và cũng chưa bao giờ cảm nhận. Dù với ấn tượng đầu tiên của cô về tên này vốn là một kẻ mặt than lạnh lùng, nhưng với khả năng của mình, cô biết khi nào người đàn ông này đang bỡn cợt hay nghiêm túc với mình. Mà lúc này đây, cô có thể chắc chắn những điều hắn vừa nói là thật 100 %.
Hắn thật sự muốn cô rời đi !
Lòng bỗng cảm thấy có chút tức giận. Đúng là một tên làm ơn mắc oán ! Đã không thích sao còn cứ ép mình. Được thôi, nếu hắn muốn ở đây và gắn bó với cái con bò cái nhàm chán này thì cô sẽ để cho hắn tự do, thích làm gì thì làm. Cô cũng không cần phải tiếp tục làm xấu mặt mình thêm nữa, như thế này là đủ rồi !
Lòng thầm hạ quyết tâm, Hạ Tuyết toan đứng dậy, thế nhưng chưa đi được bước nào đã bị một lực mạnh kéo giật trở lại khiến cả cơ thể cô lảo đảo rồi ngã vào trong lồng ngực một ai đó. Ngay sau đó là một bàn tay mạnh mẽ vòng qua eo cô, cộng với một mùi gỗ đàn hương quen thuộc đến độ khiến Hạ Tuyết thoáng bất động trong vài giây !
Mùi hương này... Sao lại quen thuộc đến vậy cơ chứ ?
Quen thuộc đến độ Hạ Tuyết một chút cũng không thể cử động, cũng không hề có dấu hiệu phản kháng, chỉ bết im lặng nằm yên trong lòng ngực hắn.
Và trong khi Hạ Tuyết vẫn đang còn cố thích ứng với hoàn cảnh trớ trêu này, cái người đàn ông đang ôm cứng cô trong ngực đã vội nâng mặt cô lên rồi cười vui vẻ đến bất thường. Sự giả tạo trong nụ cười ấy, thật khiến Hạ Tuyết phải rùng mình, nhất thời không nói năng được gì :
” Sao em lại bỏ đi như vậy ? Anh đã bảo cô ta đi rồi mà, chả lẽ chưa vừa lòng em sao ? “
Các thực khách trong quán nghe vậy bắt đầu xôn xao, bọn họ trước giờ còn chưa có xem qua một màn bắt ghen kì lạ như trong phim ảnh thế này. Còn Tôn Hoài Vĩ mặt đã tái mét, cơ hồ còn không tin nổi vào tai mình. Kể cả Hạ Tuyết, người đang an vị trong lòng hắn cũng không thể giữ được sự ngạc nhiên tột độ mà nhìn hắn trân trân, cuối cùng chỉ ậm ờ :
” À...em....em !!! “
Mặc Lãnh Phong nhìn vào khuôn mặt ngố đến không thể ngố hơn của Hạ Tuyết thì phì cười. Nói đoạn hắn ôm lấy cô chặt hơn rồi ngẩng đầu, ánh mắt băng lãnh quét qua Tôn Hoài Vĩ rồi nói :
” Tôn tiểu thư, bạn gái tôi có vẻ không thích buổi xem mắt ngày hôm nay. Tôi nghĩ cô nên đi đi ! “
” Anh...anh... “ Tôn Hoài Vĩ giận đến tím mặt, đôi mặt tức giận nảy lửa nhìn vào cặp mắt xa lạ của Mặc Lãnh Phong. Cứ như thể cái con người vừa cười nhã nhặn với cô vài phút trước chỉ là một lớp vỏ bọc vậy. Ấm ức, Tôn Hoài Vĩ lớn tiếng :
” Tại sao, Phong, chả phải anh vừa bảo rằng anh muốn tìm hiểu em kĩ hơn sao ? Anh thậm chí còn nói, anh muốn kết hôn “
Mặc Lãnh Phong nghe vậy thì nhếch môi, đã nói như vật mà cô ta còn chưa hiểu sao, thật là phải bắt hắn mạnh tay ư ? Cũng được, dù sao hắn cũng không ngại nói cho cô ta biết :
” Đúng là tôi muốn kết hôn, nhưng nói thật Tôn tiểu thư, cô thật nhạt nhẽo, một chút thú vị cũng chả có. Nói chuyện với cô sẽ chỉ khiến tôi càng phát bệnh thêm mà thôi ! Với lại... “
Mặc Lãnh Phong thoáng ngắt lời rồi chỉ vào đống đồ ăn trên mặt bàn :
” Tôi không muốn cả đời phải ăn mấy thứ khó nuốt này !”
( Aikaba Hikori : Ko có ý gì với ẩm thực TBN, chỉ là anh Phong ko thích thôi ! )
Những lời nói của Mặc Lãnh Phong khiến khoé mắt Tôn Hoài Vĩ thoáng chực trào, sự bi thương lộ rõ, nhưng sắc mặt Mặc Lãnh Phong càng thâm trầm, một chút cảm động cũng không để lộ. Hay nói cách khác, giờ đây hắn đã trở lại là chính mình rồi !
Uất ức đến không thể tin được, Tôn Hoài Vĩ cầm chặt túi xách rồi nhanh chóng đi ra khỏi ghế ngồi. Trước khi đi, cô ta còn kịp quay lại gửi cho Hạ Tuyết một cái nhìn hằn học rồi lên tiếng :
” Tôi vẫn sẽ không bỏ cuộc đâu ! Anh ấy vẫn sẽ là của tôi mà thôi ! “
Nói rồi, cô ta xoay người bỏ ra phía cửa khiến cho tiếng giày cao gót lộp cộp xuống sàn vang lên thật chói tai. Nhìn bóng dáng Tôn Hoài Vĩ rời đi, Mặc Lãnh Phong giờ đây vội lạnh lùng mở miệng :
” Giải quyết xong một kẻ phiền nhiễu rồi ! Nhưng.... “
Hắn bất chợt quay lại, kéo cơ thể Hạ Tuyết sát lại gần mình :
” Xem ra vẫn còn một kẻ nữa “
Khuôn mặt của Mặc Lãnh Phong lúc này quá gần cô, khiến cho hơi thở vương mùi xì gà và gỗ đàn hương của hắn và ngược lại mùi hương bạc hà trên cơ thể Hạ Tuyết cũng len lỏi xung quanh hai người, góp phần tạo nên một không gian thật mờ ám. Thoáng nuốt nước bọt, Hạ Tuyết chữa cháy bằng cách cười cười :
” Hi....2 tuần không gặp, anh khoẻ chứ, Mặc Tổng ? “
” Tôi khoẻ “ Hắn thoáng gật đầu, tay nắm lấy cằm Hạ Tuyết “ Giờ nói xem, tôi phải xử lý cô thế nào đây ? Hạ Tuyết tiểu thư ? “
” À...haha... Anh cứ khéo đùa !!! “ Hạ Tuyết đùa cợt nói, những lúc như thể này, trai mặt là sự lựa chọn duy nhất của cô :
” Tôi thấy anh phải cảm ơn tôi mới phải chứ ? “
” Cảm ơn cô ? “
” Phải, nếu không có tôi hôm nay ở đây, chẳng phải anh sẽ lấy con bò đó sao ? Anh bạn, tin tôi đi, tôi vừa giúp anh thoát khỏi một kiếp nạn đấy ! “
” Thật thế ư ? “ Mặc Lãnh Phong nhíu mày, khuôn mặt càng gần sát cô hơn, gần đến độ chỉ một phân thôi làn môi của hắn sẽ chạm vào môi của cô. Cả người Hạ Tuyết vì hành động này mà trở nên căng thẳng lạ thường, nhưng khi cánh mũi của hắn vừa vặn chạm vào cánh mũi của cô, hắn vội mở miệng, phá tan bầu không khí mờ ám :
” Cái “ Con bò cái “ mà cô vừa nói kia là con gái của chủ tịch một trong các công ty dầu mỏ lớn nhất thế giới. Cô ta có thể mang lại cho Mặc thị một nguồn lợi nhuận to lớn, chưa kể với quan hệ của bố cô ta, tập đoàn của tôi khi làm ăn sẽ càng gặp nhiều thuận lợi. Dương Hạ Tuyết, cô có khả năng đã làm tôi mất đi hàng tỉ đô đấy, cô định đền bù thế nào đây ? “
Ách...!! Hạ Tuyết trừng mắt, hàng tỉ sao ? Cô không ngờ cái cô tiểu thư lơ ngơ kia lại có giá đến vậy ? Ngốc nghếch quá ! Nợ lớn như vậy sao cô trả nổi ? Khéo phải quay lại làm “ nghề cũ “ thì may ra mới được....
Biểu cảm bối rối, Hạ Tuyết thoáng nghĩ ngợi một lúc rồi bất chợt ngẩng đầu, ánh mắt lộ rõ sự chân thật nhìn thẳng vào cặp mắt đen của Mặc Lãnh Phong rồi chậm rãi nói :
“....Mặc Tổng... Nếu anh lấy người phụ nữ kia anh thật sự sẽ giàu có hơn và quyền lực hơn cả bây giờ. Điều đấy tôi không phủ nhận. Nhưng nếu kết hôn chỉ vì quyền lực và của cải, anh sẽ chẳng bao giờ được vui vẻ. Phải về nhà nơi có người mà mình ghét, giả vờ trước mặt cô và ăn những thức ăn này sao ? Đó là điều mà tôi nghĩ dù cho có bao nhiêu tiền cũng không thể thay đổi được ! “
Mặc Lãnh Phong vẫn im lặng. Hạ Tuyết thấy vậy thì thở dài :
” Haizzz! Thực ra tôi đã đọc một số tư liệu về anh kể từ hôm đó. Mặc Lãnh Phong, năm 21 tuổi, gây dựng Mặc thị từ con số không và biến nó thành một tập đoàn đa quốc gia chỉ sau 12 năm. Đó là một điều mà hiếm ai có thể làm được. Tôi nghĩ với thành tích đáng nể đó, anh không cần phải dựa hơi bất kì ông bố vợ nào, Mặc Thị vẫn sẽ phát triển như bình thường, anh chỉ cần cống hiến hết mình vào công việc như hiện tại, tìm một cô gái anh thực sự yêu rồi sống hạnh phúc với cô ấy. Thế là đã đủ rồi, không phải sao ? “
Hạ Tuyết nói một lèo, giọng điệu lộ rõ sự chân thành hết mức có thể. Đúng vậy, cô không nói dối, đây là lí do cô giúp hắn. Có thể là có một chút nông nổi, nhưng dù thế nào cô cũng không thể để cuộc đời của một người tan thành mây khói chỉ vì một quyết định sai lầm của họ được. Vậy nên hôm nay, dù hắn có bắt cô phải làm công ăn lương, bán cửa tiệm để trừ nợ cho hắn, cô cũng sẽ không bao giờ hối hận với quyết định của mình. Bây giờ cũng không và sau này vẫn thế !
Mặc Lãnh Phong nãy giờ vẫn im lặng. Ánh mắt hắn quan sát cô chăm chú đến nỗi có thể thấy cả cái màu hoàng hôn đặc trưng phảng phất sau tròng mắt đen láy kia. Ấn tượng đến độ khiến hắn không thể ngờ, chính cái ấn tượng đó sẽ để lại một dấu ấn không thể nào phai trong trái tim hắn.
Khẽ cười khổ một chút, Mặc Lãnh Phong đặt tay lên trán mình rồi nhìn cô :
” Dương Hạ Tuyết, cô thật kì lạ ! “
Rồi không nói thêm một lời nào, hắn đứng dậy, bỏ mặc Hạ Tuyết đang ở trong một lồng ngực ấm áp chợt cảm thấy lành lạnh toàn thân. Khoác áo vét vào người, hắn đến quầy trả tiền cho người phục vụ rồi nhanh chóng đi ra ngoài, bỏ mặc Hạ Tuyết vẫn ngồi ngây ngốc ở trên chiếc ghế...
Bước ra ngoài phố, dòng người náo nhiệt khiến Mặc Lãnh Phong thoáng chững lại. Lấy điếu thuốc ra khỏi bao, hắn khẽ đưa nó lên miệng rồi châm lửa, nghĩ về khoảnh khắc vừa rồi khiến hắn càng lúc càng cảm thấy nực cười. Rõ ràng là mọi thứ chẳng ra đâu vào đâu, thế mà lại khiến trái tim hắn thập phần thanh thản. Có vẻ như, cô gái xấu xí, tầm thường kia đã nói đúng, quyết định vừa rồi quả là sai lầm.
Dợm bước rời khỏi nhà hàng, Mặc Lãmh Phong tản bộ trên hè phố. Dáng vẻ tuyệt mĩ của hắn khiến những người đi bộ cứ mải ngoái lại nhìn rồi bàn tán xôn xao. Hắn nghe vậy nhưng cũng mặc kệ, chỉ tiếp tục rảo bước. Thế nhưng, khi chưa đi được bao lâu, Mặc Lãnh Phong bỗng cảm thấy mình bị một cái gì đó giữ lại. Quay đầu, hắn bắt gặp ngay một thân ảnh nhỏ bé đang thở hôn hển đang nắm lấy tay hắn, rồi vừa thở vừa lên tiếng :
” Này, anh bạn... Ít ra...anh...anh cũng phải cảm ơn tôi chứ ?Chưa....chưa gì đã đi là sao !?”
Đôi mắt đen láy khẽ nheo lại, hắn không chút dịu dàng hất tay Dương Hạ Tuyết đang bám chặt lấy tay áo mình rồi lạnh lùng như thường lệ :
” Sao vậy, cô chạy theo tôi để nói mấy chuyện vô bổ đấy thôi sao ? “
” Không” Hạ Tuyết lắc đầu “ Tôi muốn đền bù cho anh “
” Cô sao ? “ Mặc Lãnh Phong thích thú “ Cô chả giàu có đến thế đâu? Hay cô cũng có thể đền bù tôi bằng cái thân thể gầy còm của cô cũng được. Dù sao tôi cũng không ngại ăn chay một bữa “
” Đừng có nói mấy lời thô bỉ thế đi, anh định để cho miệng anh không sạch đến bao giờ đây !” Hạ Tuyết phũ phàng nói, mà chắc cả thế gian này chỉ có mỗi mình cô là dám nói vậy với người đàn ông băng lãnh trước mặt. Nhưng cô cũng chả xem trọng tình hình, chỉ giơ một cái túi ni lông ra trước mặt Mặc Lãnh Phong rồi nghiêm túc nói :
” Anh chưa ăn gì phải không ?Về nhà tôi đi, tôi nấu cho anh ăn. “
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]