Chương trước
Chương sau
Thời gian dùng bữa tối, Nam Cung Kiệt đột nhiên truyền lệnh hôm nay công vụbề bộn, bữa tối trực tiếp sai hạ nhân có thể về phòng để ngủ.
Mệnh lệnh này thoáng cái làm tất cả mọi người trong Nam Cung phủ cảmthấy kì quái. Kể cả Thái tổng quản cũng không hiểu lí do, dù sao ôngcũng chỉ là hạ nhân, cho nên cũng không dám hỏi nhiều.
Nhưng trên đời này không có gì là không để lại tin đồn, trang chủ rõràng ra lệnh với hạ nhân nói bề bộn công việc... Nhưng người phụ tráchđưa cơm khi bước vào phòng lại thấy Như Mai tiểu thư ngồi đấy, giống như không biết được mệnh lệnh này, vẫn ngồi ở trong phòng nhất quyết khôngchịu rời đi.
Mọi người đều biết được, Trang chủ vô cùng sủng ái Tiểu Phúc cô nương,cho dù vị hôn thê đã trở lại thì Tiểu Phúc cô nương cũng không thấtsủng. Cho nên tất cả đều đoán được, cô nương Tiền Tiểu Phúc sống nơinông thôn rất có thể thay thế địa vị của Triệu Như Mai trong phủ.
Nhưng đấy tóm lại cũng chỉ là suy đoán? Trang chủ chẳng hề quan tâm đến tin đồn bên ngoài, mà còn sai hai người tâm phúc gác bên ngoài, khôngcho phép bất cứ ai đi vào.
Tiền Tiểu Phúc trốn tại tửu phường cất ‘duyên định ngàn đời’ không ngờ khi quay trở về, lại nghe được mọi người đang bàn tán chuyện này.
Nam Cung Kiệt cùng Triệu Như Mai nhốt mình trong phòng ngủ?
Nam Cung Kiệt còn lệnh cho bên ngoài hôm nay bận việc... Không gặp bất cứ kẻ nào?
Mấy ngày trước đây, hắn chính miệng hứa hẹn sẽ cho nàng một cái công đạo, chẳng lẽ công đạo là như vậy sao?
Không kìm được sự hiếu kì của bản thân, nàng rất muốn nhìn xem, rốtcuộc hắn đang đùa giỡn chuyện gì. Khi nàng đứng trước cửa phòng Nam Cung Kiệt, đã bị hai vị gia đinh chặn lại bên ngoài.
“Thực xin lỗi Tiểu Phúc cô nương, trang chủ đã hạ lệnh, hôm nay không gặp bất cứ ai, bao gồm cả Tiểu Phúc cô nương trong đó.”
Tiền Tiểu Phúc còn muốn hỏi thêm, nhưng biết rõ Nam Cung Kiệt một khi đã hạ lệnh thì không ai dám kháng lệnh.
Nàng vốn định rời đi nhưng không đè nén được nghi vấn trong nội tâm,nhìn bốn phía phát hiện không có ai, nàng theo kinh nghiệm từ trước cẩnthận từ từ bò lên nóc nhà.
Nhẹ nhàng nhấc lên một mảnh ngói, quan sát Nam Cung Kiệt đang ở đâu vàlàm việc gì, giờ phút này, hắn và Triệu Như Mai đang cùng nhau dùng bữatối.
Triệu Như Mai tươi cười như hoa, thỉnh thoảng gắp rau cho hắn, mà NamCung Kiệt cũng lộ ra bộ mặt ôn hoà, đem đĩa thức ăn bày trước mặt nàngta. Lâu lâu lại truyền đến thanh âm nói chuyện phiếm của hai người, cùng với tiếng cười không ngớt của Triệu Như Mai.
Tiền Tiểu Phúc cứ ngồi im bất động, kinh ngạc ghé vào trên nóc nhà, nhìn hình ảnh ấm áp hạnh phúc trong phòng.
Hắn nói, đời này kiếp này sẽ không phụ nàng, nhưng sự thật đang diễn ra trước mặt là sao?
Người nam tử luôn miệng nói không phụ nàng mà lại truyền lệnh khôngmuốn gặp bất cứ kẻ nào, vậy mà, duy chỉ có vị hôn thê cùng hắn ở trongphòng cùng nhau dùng bữa tối.
Mà nàng? Mỗi ngày, thậm chí đi ngủ cũng muốn chế ra cho được ‘duyên định ngàn đời’ chỉ bởi một câu nói: “Hương vị không đúng”, liền dốc hết tâm tư, chỉ muốn nhìn thấy nụ cười của hắn.
Tiền Tiểu Phúc a Tiền Tiểu Phúc, mày là con ngốc, bọn họ mới đúng làmột đôi trời định, mày cho rằng một tiểu nha đầu nông thôn lại có thể so sánh được với đại mỹ nhân yểu điệu như thế hay sao?
Triệu Như Mai nói đúng, nàng ta mới đúng là phu nhân tương lai củatrang chủ Nam Cung Kiệt. Mặc dù một ngày nào đó, Nam Cung Kiệt sẽ chonàng một cái danh phận, nhưng nàng bất quá cũng chỉ là một tiểu thiếp mà thôi.
Thiếp không đấu nổi thê, huống hồ, nàng lại đâu có cái gì để đấu! Ngay cả tư cách đấu cũng không có!
Nhìn ánh mắt ấm áp hoà thuận đang hiện ra trước mắt, nàng cảm thấy thật hâm mộ, đúng vậy! Bọn họ mới chính là một đôi phu thê, còn nàng chỉ làkẻ thứ ba.
Nhớ lại lờ ước thề đầu tiên của Nam Cung Kiệt với mình, không bao lâusau khi gặp lại, hắn liền tuyên bố cưới Triệu Như Mai làm vợ.
Mà lần thứ hai, hắn thề non hẹn biển với nàng, bây giờ lại thấy nó thật gai mắt. Có lẽ trong thế giới tình cảm của hắn, nàng cũng chỉ là mộthạt cát giữa biển rộng bao la.
Tiền Tiểu Phúc không nhớ rõ mình xuống nóc nhà như thế nào, trở lại gian phòng ra sao, cũng không biết trời đã tối từ lúc nào.
“Tiểu Phúc, sao nàng lại ngồi rầu rĩ không vui vậy?”
Cũng không biết mình đã ngồi trên giường ở tư thế này bao nhiêu canh giờ, bất chợt liền nghe thấy tiếng Nam Cung Kiệt bên tai.
Hắn đi vào lúc nào? Vì sao nàng không phát giác ra?
Nhìn khuôn mặt hắn đỏ bừng, trong miệng tản ra nồng đậm mùi rượu, bênmôi còn lộ ra tiếng cười nhẹ nhàng, một tay ôm nàng vào ngực, sau đóliền cúi đầu hôn lên môi, mùi rượu theo đó mà xộc vào miệng nàng.
Nàng muốn cự tuyệt, nhưng không làm sao thoát khỏi nụ hôn của hắn.
“Đừng tránh, không bao giờ cho nàng chạy thoát, không bao giờ cho phépnàng né tránh ta...” Hắn kiềm lòng không được ôm nàng càng chặt” TiểuPhúc, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau có được không?”
Tiền Tiểu Phúc nhìn hắn giống như người xa lạ, nhìn khuôn mặt tươi cười còn mang men say kia, lòng đau như cắt nói: “Chàng uống say rồi!”
Hắn cắn nhẹ một cái trên cổ non mềm của nàng, ánh mắt mang theo vàiphần mơ màng. Hôm nay hắn thật sự uống quá nhiều rượu. Bởi vì hắn rấtvui, cuối cùng, hắn cũng thành công giải trừ hôn ước với Triệu Như Mai.
Nớ lại chuyện xảy ra buổi sáng...
Khi hắn quyết định mình muốn thẳng thắn nói chuyện với Triệu Như Mai về việc hắn không thể làm theo ước định từ trước cưới nàng ta làm vợ,không ngờ, nàng ta chẳng những không làm ầm lên mà ngược lại rất bìnhtĩnh.
“Ta từ nhỏ lớn lên cùng chàng, nhưng bao giờ thấy chang động tâm với cô nương nào. Tuy nhiên, quyết định này của người, ta cũng không lấy làmbất ngờ, bởi chính ta cũng hiểu rõ càng dưa chín ép thì dưa không ngọt.Nếu ta cố tình muốn gả vào nhà Nam Cung chỉ sợ tương lai của ta và chàng khẳng định sẽ không có hạnh phúc. Người cũng biết, từ khi còn rất bé,ta đã vô cùng thích chàng, lúc chàng tuyên bố muốn cưới ta vào Nam Cungphủ, bây giờ người lại đưa ra yêu cầu như vậy... Lấy tư cách là vị hônthê của người trong mấy ngày qua, ta chỉ muốn nói một câu thật lòng:không thể lấy được người là một điều thật buồn. Nhưng bây giờ nhữngchuyện đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa, ta không cần người đền bù tổn thất,cũng không cần lời xin lỗi của người. Chỉ cần người cùng ta ngồi ăn cơmchung một bữa đơn giản, giống như những đôi vợ chồng bình thường một lần thôi là đủ rồi, để cho ta cảm nhận được hương vị đầm ấm là như thế nào, rồi từ nay về sau ta sẽ không bao giờ quấy rầy người nữa.”
Nam Cung Kiệt không nghĩ tới nàng sẽ nói ra những lời này. Tuy giữa hắn và Triệu Như Mai không có tình yêu, nhưng dù sao hai người đã lớn lêncùng nhau, tại trong phủ này, nàng ta chính là người bạn duy nhất từ nhỏ của hắn.
Hắn không thể cho nàng ta một cái danh phận cũng như không thể cho nàng ta một địa vị. Hôm nay, nàng ta chỉ cầu chính mình cũng nàng ăn một bữa cơm, cho dù là người nhẫn tâm thì đứng trước lời khẩn cầu này cũngkhông nỡ từ chối.
Suy nghĩ hồi lâu, hắn mới gật đầu: “Được, ta đồng ý.”
Triệu Như Mai lập tức nói: “Ta biết rõ, trong lòng chàng thích là vịTiền cô nương kia, hiện tại, chàng đáp ứng ăn bữa cơm này với ta, nếuTiền cô nương mà biết chắc chắn trong lòng sẽ cảm thấy không vui, khôngbằng người phân phó xuống dưới nói hôm nay buổi tối có công việc rất gấp nên tạm thời không muốn gặp bất cứ kẻ nào.”
“Muội nghĩ như vậy cũng không sai, chuyện này nểu để Tiểu Phúc biếtkhẳng định nàng sẽ suy nghĩ nhiều, đừng xem bình thường nha đầu ấy haytươi cười nhưng lại rất hay suy nghĩ lung tung.”
Nói đến đây, Nam Cung Kiệt không khỏi cười: “Được! Liền làm theo lời muội nói, tối nay tạm thời không tiếp ai hết.”
Kết quả hắn đồng ý với điều kiện của Triệu Như Mai, cùng nàng ăn chungmột bữa tối, hai người nhớ lại lúc nhỏ rất nhiều chuyện thú vị.
Vừa nghĩ tới mình giải trừ hôn ước với Triệu Như Mai dễ dàng như vậy,hắn hận không thể lập tức nói cho Tiểu Phúc tin tức tốt này.
Có quá nhiều lời muốn kể cho nàng nghe, có quá nhiều niềm vui muốn chia sẻ cùng nàng, trong lòng tất cả đều là mộng đẹp, nhưng mí mắt không thể chống lại cơn buồn ngủ đang kéo đến, ôm thân hình mềm mại trong ngực,ngửi hương vị thoải mái trên người nàng. Không bao lâu sau, hắn đã phátra những tiếng hít thở đều đều.
Tiền Tiểu Phúc thấy hắn cứ thế mà chìm vào giấc ngủ, bên môi vẫn cònvương lại nụ cười chưa kịp thu lại, trong nội tâm như bị ai nhéo mộtcái, kiềm lòng không được, nàng nhẹ nhàng vuốt ve từng khuôn mặt tuấn mĩ của hắn.
Thanh Cách, mặc kệ hắn thật tâm cũng được, lừa dối cũng được, thế giới của hai người không nên có người thứ ba chen vào.
Chỉ cần cho ta vài ngày nữa thôi, sau khi hoàn thành được ‘duyên định ngàn đời’, ta sẽ lập tức rời đi.
***
Nam Cung Kiệt rất buồn bực, hắn rốt cuộc làm sai điều gì? Vì sao mớisáng sớm sau khi thức dậy, Tiểu Phúc liền làm bộ mặt khó chịu với hắn.
Nghĩ lại việc sáng sớm nay mình tỉnh lại ở phòng Tiểu Phúc, nàng chẳngnhững không giống ngày xưa hầu hạ mình thay quần áo rửa mặt mà còn lạnhlùng nói:
“Trang chủ, trong phủ nhiều người, khó tránh khỏi dị nghị, mỗi tốingười đều ngủ tại phòng ta, không sợ lời đồn trong phủ hay sao? Lại cònlàm hỏng thanh danh của ta nữa thì sao?. Chưa kể, nếu chuyện này truyềntới tai Như Mai tiểu thư cũng không phải chuyên tốt đẹp gì.”
Cũng không chờ hắn giải thích, nha đầu kia liền cau mày hạ lệnh đuổi khách.
Đại khái hôm qua uống cũng không ít rượu khiến, cho đầu của hắn có chút chóng mặt, hắn vừa nghĩ vừa dùng tay day day huyệt thái dương, nhưngnhận lại vẫn là kết cục như vậy.
Sắc mặt Nam Cung Kiệt bỗng chốc trầm xuống, mình hao hết tâm lực mới có thể giải trừ hôn ước cùng Triệu Như Mai. Hôm nay, tưởng rằng sẽ ngheđược giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại, không ngờ ngược lại toàn là lời tráchmóc.
“Cái gì mà thanh danh với không thanh danh. Bây giờ mọi người trong phủ Nam Cung không ai là không biết Tiền Tiểu Phúc chính là nữ nhân của Nam Cung Kiệt ta, huống hồ...”
Hắn nói: “Ta thích ngủ ở phòng nào thì ngủ, chẳng lẽ còn phải xin phépnhững hạ nhân kia hay sao? Ta lại càng muốn xem kẻ nào to gan dám ở phía sau lưng chủ tử đặt điều, nếu để ta bắt được, xem ta có cắt đầu lưỡicủa hắn hay không!”
“Hừ! Người là chủ tử cao cao tại thượng, tự nhiên muốn cắt lưỡi ai thìcắt người đó, nhưng mà người có nghĩ tới cảm nhận của ta không? Tốt xấugì ta cũng là một cô nương chưa chồng, người cũng đã có vị hôn thê, đừng có làm ra những cái chuyện trái đạo đức này nữa.”
Nam Cung Kiệt cảm thấy bốn chữ này thật khó chịu, nhưng nhìn bộ dángtrừng mắt lạnh lẽo của Tiểu Phúc, dù hắn tức giận cũng không biết nóinhư thế nào.
Nhanh chóng mặc xong xiêm y, hắn tức giận trừng mắt liếc nàng: “Khôngnghĩ tới trong mắt nàng, ta là loại nam tử như vậy, cứ nghĩ rằng chỉ cần cố gắng trả giá sẽ nhận lại được hồi báo, kết quả lại là...”
Nghĩ đến mình vì nàng mà làm mọi chuyện, vốn tưởng sẽ nhìn thấy nàngtươi cười nhảy nhót như chim sẻ, không ngờ nhận lại chính là kết quả như vậy.
Hắn giận quá mất khôn nói: “nếu không muốn nhận lấy tâm ý của ta, thìnàng cứ trực tiếp nói thẳng ra, đừng tưởng Nam Cung Kiệt ta là không tìm nổi được nữ nhân, chỉ biết đến một người Tiền Tiểu Phúc cô thôi sao?”
Thấy hốc mắt nàng hồng hồng, trong lòng cũng có chút không đành lòngnhưng vừa nghĩ tới chính mình cũng chịu oan ức, hắn liền oán hận, cũngkhông muốn tranh cãi cùng nàng, phất tay áo mở cửa rời đi.
Kết quả cả buổi sáng, hắn không thể nuốt qua cơn tức này.
Từ ngày hôm qua, sau khi cùng Triệu Như Mai nói chuyện, bất ngờ đề cậpđến phương pháp cất ’hoa đào say’. Đây cũng là chuyện còn chưa giảiquyết được.
Không ngờ Triệu Như Mai lại không đưa ra điều kiện gì, lập tức đưa ngay cho hắn.
“Vậy làm sao được? ‘hoa đào say’ là tâm huyết của Triệu sư phó. Tuy nói vạn tửu trang đã trải qua bao nhiêu năm sóng gió, liên tiếp sáng tạo ra hơn mười loại rượu khác nhau, nhưng ‘hoa đào say’ vẫn mang một giá trịrất lớn. Như Mai, một vạn lượng bạc này coi như là ta mua phương phápđiều chế ‘hoa đào say’, ta không muốn để muội chịu thiệt thòi, hy vọngmuội có thể đồng ý với yêu cầu này.”
Triệu Như Mai lắc đầu: “Cha ta từng nói, năm đó nếu không có lão trangchủ Nam Cung ra tay cứu giúp, mới có Triệu gia như bây giờ. Hôm nay, cha ta đã qua đời, nhưng lời răn dạy của ông, ta cũng không dám quên, chonên bạc này ta khó có thể nhận được.”
Không chờ hắn trả lời lại, cửa liền bị người đẩy ra.
“Không hay rồi, trang chủ, tửu phường xảy ra chuyện!”
Gặp thái độ Thái Nghị Nhiên lo lắng như vậy, có thể làm cho anh ta biểu lộ đến loại trình độ này, Nam Cung Kiệt cũng cảm nhận được sự bất an từ trước đến nay chưa từng có.
“tháng sau, Tửu trang phải giao rượu đến hiệu buôn rượu ở huyện ThiểmTây, ngày hôm qua, toàn bộ rượu chế ra đều bị người ta phá hỏng, đồngthời tất cả các loại dược liệu quý báu cũng đều mất sạch.”
Chuyện xảy ra như vậy, khiến Nam Cung Kiệt tưởng rằng mình nghe lầm,thân thể cứng ngắc ngồi yên tại chỗ, cũng không biết qua bao lâu mới âmtrầm mở miệng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Ta cũng không rõ lắm, tối hôm qua sau khi công nhân kết thúc công việc ra về, theo thường lệ, ta đã kiểm tra lại. Hôm nay, công nhân bắt đầulàm việc thì phát hiện ra tửu phường rõ ràng có người cố ý phá hoại, hơn nữa những thứ bị phá hỏng kia đều là các loại rượu được kết hợp vớinguyên liệu của lệ huyện.”
“Tại sao có thể như vậy?” Triệu Như Mai cũng chen vào: “Người nào cóthâm cừu đại hận với vạn tửu trang chúng ta, có thể làm ra được cáichuyện hạ lưu đến thế? Thái đại ca, tửu trang gần đây đắc tội với ngườinào sao?”
Thái Nghị Nhiên vỗ vỗ cằm suy nghĩ một lát: “Nếu nói địch thủ lớn nhấtcủa tửu trang thì chỉ có tửu trang của lão Ngô đại phú mới chuyển tớinơi này. Từ sau khi tửu trang đại phú xây dựng tại Vĩnh An thành xong,bọn họ liền dùng mọi thủ đoạn hạ lưu đối địch với chúng ta, “
Nàng nhíu mày suy tư, đột nhiên nói: “Chẳng lẽ... Trong phủ ta có nội gián.”
“lời này của Như Mai tiểu thư là có ý gì?”
Triệu Như Mai có chút khó xử liếc nhìn sắc mặt trầm mặc Nam Cung Kiệt:“Mặc dù có một số lời ta không muốn nói, nhưng là...chuyện cho tới bâygiờ không thể dấu diếm nữa, chỉ sợ rằng chúng ta thật sự nuôi hổ gâyhoạ.”
Nam Cung Kiệt nghe xong không khỏi rùng mình, biểu lộ không vui nói: “Muội đã biết những gì, hãy thì hãy nói hết ra.”
***
Khi Nam Cung Kiệt và Thái Nghị Nhiên theo Triệu Như Mai đi vào tửuphường, thì nghe ở một căn phòng vắng vẻ truyền đến thanh âm khe khẽ của hai người đang nói chuyện.
“Tiểu Phúc, trong phủ có nhiều người như vậy, bí mật rất khó giữ, chodù cháu muốn che dấu, nhưng trên đời này không có tường nào là không cókhe hở, rốt cuộc, cháu định giấu diếm đến khi nào?” Là giọng nói củaThái tổng quản.
“Loại chuyện này đã rõ mười mươi rồi, bây giờ việc này không còn quantrọng gì nữa. Căn bản, hắn đã không nhớ rõ rồi, đối với hắn mà nói, cólẽ những chuyện trước kia chưa từng xảy ra...”
Một hồi im lặng lâu: “Thái tổng quản, bất kể như nào, chuyện này trongphủ trước sau chỉ có ông biết cháu biết là đủ, chuyện cháu nói với ông,ông ngàn vạn lần không thể tiết lộ cho người khác biết... Cố gắng nhiềungày như vậy, cuối cùng cũng thu được thành quả mà cháu mong muốn, cũngkhông biết thành quả này có phải là thứ mà hắn muốn hay không...”
“Tiểu Phúc, hôm nay cháu nói chuyện rất lạ? Đừng quá lo lắng, mau đemnhững thứ này đốt đi, rồi chút nữa mang thành quả này đến gặp trangchủ.”
Lại nghe thấy Tiền Tiểu Phúc nói: “Cái gì có thể thấy được? Chuyện cầnlàm cũng đã làm xong, từ nay về sau...Ta cùng hắn không còn quan hệ.”
Nam Cung Kiệt đứng bên ngoài cửa nghe lén, sắc mặt bỗng dưng thay đổi.
Từ nay về sau không còn quan hệ? Nữ nhân chết tiệt này... Ý của nàng chính là giữa nàng với mình sẽ kết thúc sao?
Vì lí do gì mà Tiểu Phúc lại xuất hiện ở đây? Vì sao nàng nói chuyện gì với Thái tổng quản lại phải giữ bí mật?
Vì sao nàng nói mọi chuyện đã làm xong, từ nay về sau liền cùng hắn không còn quan hệ?
Không biết qua bao lâu, chỉ ngửi thấy mùi khét lẹt từ trong phòng bay ra.
Khi hắn đẩy cửa bước vào, hình cảnh trước mặt khiến cho hắn kinh hãi.
Chỉ thấy Tiền Tiểu Phúc cùng Thái tổng quản đang ngồi xổm trên mặt đấtđốt mấy thứ, mà đống đồ kia đều đã bị cháy thành một mảnh đen kịt, cănbản không nhìn ra là thứ gì, nhưng mà từ mùi hương ngửi được, có thểkhẳng định đây là dược thảo.
“Trang chủ?” Thái tổng quản đang thu dọn mấy thứ còn lại thì nhìn thấycửa bị đẩy ra, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó biết người bước vào là aithì càng thêm chấn động. Chỉ thấy Nam Cung Kiệt đứng ở trước cửa phòng,ánh nắng bình minh chiếu vào trên người hắn, không chút nào cảm thấyđược độ ấm áp.
Đôi đồng tử đen kịt như mực lóe sáng, biểu lộ sự lạnh lẽo làm cho người khác không khỏi sợ hãi.
Tiền Tiểu Phúc cũng lại càng hoảng sợ, hai người ngơ ngác nhìn Nam Cung Kiệt đang đứng bất động trước cửa.
“Ai có thể nói cho ta biết, hai người đang làm gì?” Trên mặt Nam Cung Kiệt không biểu lộ sắc thái, trong lòng suy đoán.
Tiền Tiểu Phúc cùng Thái tổng quản nhìn nhau, trong khỏang thời gian ngắn không biết trả lời thế nào.
“Tiền Tiểu Phúc, hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn lời gì để nói không?”
Không chờ mọi người kịp phản ứng, vẻ mặt Triệu Như Mai lộ sát khí đằngđằng tiến vào: “Thật không nghĩ tới ngươi lại là người vong ân phụnghĩa, Kiệt một lòng một dạ với ngươi, thậm chí vì ngươi mà muốn từ hônvới ta, thật không ngờ... Chính ngươi lại làm nên loại sự tình này, rốtcuộc Ngô đại phú đối đãi với ngươi những gì, mà khiến cho ngươi can tâmtình nguyện làm gian tế của hắn ta hả?”
Đối mặt với những lời chỉ trích liên tiếp, Tiền Tiểu Phúc ngây ngốc không hiểu gì: “Cô... Cô đang nói cái gì vậy?”
“Hừ! Ta đang nói cái gì trong lòng ngươi càng rõ hơn sao. Ta đã nghingờ ngươi lén lén lút lút, chắc chắn có âm mưu, không nghờ, tới hôm nayquả nhiên ngươi bị ta bắt được.” Nàng châm biếm: “Hai ngày trước, takhông chú ý mà bắt gặp ngươi vụng trộm đi vào hậu viện, không nghĩ tớingươi thừa dịp công nhân hết việc ra về liền quan sát tìm hiểu địa hình. Sau đó, ta điều tra được ngươi cùng Ngô đại phú rõ ràng là cùng âm thầm sớm có cấu kết...”
Nói đến đây, nàng giả vờ đau lòng: “Tiền cô nương, cô tại sao lại làmnhư vậy? Cô biết rõ giao dịch giữa vạn tửu sơn trang với lệ huyện kia,nhưng đúng lúc kỳ hạn càng ngày càng gần, ngươi lại vụng trộm đem toànbộ rượu cất thiêu hủy. Ngươi có biết hậu quả ra sao không, sẽ làm chodanh dự vạn tửu trang không còn, cũng làm cho Nam Cung Kiệt mất đi lòngtin tưởng.”
Tiền Tiểu Phúc nghe nàng ta không ngừng nói những lời kia, trong khoảng thời gian ngắn không hiểu đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Mà đứng một bên, Nam Cung Kiệt đều dùng ánh mắt nhìn nàng, trong ánhmắt tất cả đều nói lên: hắn đang hoài nghi cùng thăm dò nàng.
Ánh mặt xa lạ kia làm cho nội tâm nàng càng thêm đau đớn, nàng khôngngừng lắc đầu, liều mạng muốn giải thích, nhưng Triệu Như Mai không muốn cho nàng có một chút khe hở để giải thích.
Thái tổng quản càng trợn mắt há mồm, lập tức đã quên mình muốn nói cái gì.
Thái Nghị Nhiên cũng bị tình huống ấy làm cho sắc mặt càng thêm trắng bệch, không còn chút máu.
Khi Tiền Tiểu Phúc nghe rõ Triệu Như Mai đem gian tế đổ lên đầu nàng,thì nàng lập tức hét to: “Câm miệng, ngươi rốt cuộc là đang nói hươu nói vượn cái gì? Ta hủy diệt chứng cớ khi nào? Sao lại phá hư tửu phường?Cũng không phản bội nhà Nam Cung! Càng không nghe theo ai sai bảo hết!”
“Còn không chịu thừa nhận?” Ánh mắt Triệu Như Mai lạnh lẽo, búng tay,không bao lâu, chỉ thấy vẻ mặt Châu nhi run lẩy bẩy đi vào.
“Châu nhi, hiện tại, trang chủ đang ở chỗ này, ngươi chỉ cần thành thật nói cho trang chủ biết, đem chuyện đêm đó kể rõ ra, trang chủ nhất định sẽ không trách cứ ngươi.”
“Châu nhi, đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?” Tiền Tiểu Phúc nhìnngười mà nàng coi thành tỉ muội đồng dạng mà chiếu cố, không hiểu hiểuchuyện gì mà cũng khiến Châu nhi cũng bị nhúng tay vào.
Châu nhi sợ hãi liếc mắt nhìn mọi người, khi nàng nhìn thấy khuôn mặtNam Cung Kiệt lạnh như băng đang chằm chằm nhìn không khỏi rùng mình một cái.
“Nói!” Một giọng mệnh lệnh vang lên, làm nàng sợ tới mức hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất.
“Thưa... Thưa trang chủ... Ngày đó... Nô tỳ vô tình đi ngang qua hậuhoa viên... Thì... Nhìn thấy Thái tổng quản cùng Tiểu Phúc cô nương, hai người đang thần thần bí bí thì thầm nói nhỏ, nô tỳ... Nô tỳ nhất thờihiếu kì... Liền... Vụng trộm nghe lén. Kết quả, kết quả... Nô tỳ ngheđược một chuyện rất đáng sợ...”
Nói đến đây, nàng nhát gan nhìn chằm chằm Tiền Tiểu Phúc: “Nô tỳ... Nôtỳ nghe được Tiểu Phúc cô nương cùng Thái tổng quản nói... Nói nghĩa phụ của nàng là tửu trang Ngô đại phú, sở dĩ nàng vào nhà Nam Cung chính là theo lệnh của Ngô đại phú. Lần này hợp tác cùng lệ huyện thuận lợi nhưvậy chính là một tay nàng thao túng, mục đích của nàng là khi đến hạngiao rượu, nàng sẽ ra tay phá hoại. Nhưng điều khó nhất chính là...”nàng cắn chặt răng: “Nàng có thể thành công phá hủy danh dự của vạn tửutrang hay không là Thái tổng quản hỗ trợ, mà thù lao cho Thái tổng quảnchính là... Năm... Năm ngàn lượng hoàng kim.”
Khi Châu nhi đem mọi chuyện kể ra xong, không chỉ có Tiền Tiểu Phúckinh hãi mà ngay cả Thái tổng quản cũng kinh ngạc không thôi.
Châu nhi run rẩy liếc nhìn mọi người: “Bởi vì Tiểu Phúc cô nương nói,tại nhà Nam Cung làm tổng quản cả đời cũng không thể kiếm được năm ngànlượng hoàng kim, nhưng chỉ cần Thái tổng quản chịu giúp chuyện này, tửutrang Đại Phú có thể cam đoan Thái tổng quản từ nay sẽ được vinh hoa phú quý cả đời, lại càng được coi trọng.”
Châu nhi bị dọa làm cho sắc mặt lúc xanh lúc trắng: “Nô tỳ... Nô tỳ không dám nói dối, chuyện này... Tất cả đều là sự thật.”
Nói xong, nàng vừa quay sang liếc nhìn Tiền Tiểu Phúc, chỉ thấy đối phương cũng đang chằm chằm nhìn nàng.
Nàng liều mạng nói to, giọng vừa run vừa ngập ngừng: “Thực xin lỗi Tiểu Phúc, bình thường cô nương đối tốt với ta, chính là... Chính là mặc dùcô đối với ta như vậy, ta cũng không muốn cô hủy vạn tửu trang của chúng ta. Tiểu Phúc, cô đừng cố tình gây chuyện nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.