Chương trước
Chương sau
Mùi máu, ngay lập tức lấn át một phần cánh rừng.

Jasmenya và lũ người kia chậm rãi tiến lại, và tên con trai với bộ quần áo đen thẵm đó cũng tiến đến.

Trò chơi, cứ thế bắt đầu.

Chúng tôi chạy vào nhà kho cũ, một xưởng gỗ có đầy vụn gỗ vấn vương. Lát sau, những kẻ tự xưng là kẻ mạnh tiến vào. Jasmenya, lũ bạn của cô ả, tên đàn ông hung tợn và cậu thanh niên mang mặt nạ.

“Hết đường thoát rồi nhé, mấy chú chuột con!”- Jasmenya mỉm cười-” Hạ màn được rồi! Những đàn em giỏi nhất của tao đã bao vây chỗ này, năm đứa tụi bây khôn hồn thì giơ tay đầu hàng đi!”

“Vậy hả?”

Gã mỉm cười, xông lên tước khí giới của Jasmenya, chân đá mau lẹ vào tay cầm súng cỉa cô nàng Xunini bên cạnh, tạo nên một chuỗi âm thanh mà kết thúc là tiếng gãy vỡ giòn tan.

“Aaaaaa!”

“Cú đó đau đấy!”- Kinya tiến lại đá ngay vào đầu tên Lãnh Phong, tạo lực cong chân ra sau đánh tên mặt nạ sứ nhưng hắn né được.

Một cuộc hỗn chiến.

Khi mùi máu tanh và thuốc súng bên ngoài xộc vào cũng là lúc những con thú hoang ở đây hội lại bâu xé nhau, chẳng còn là hai bên chí tuyến khi mọi người đều trục lợi cá nhân và đánh bất cứ ai mình thấy.

Tiếng động bên ngoài đại diện cho việc đàn em các bên đang giao tranh dữ dội và bả vai rướm máu của gã đã khiến chính chủ của nó ngã quật trước một cú đấm mạnh, nằm dài ra đất.

“Anh!”- tôi chạy lại, và đối diện với tên Nguyễn Minh Lãnh Phong, tôi mỉm cười nhàn nhạt.

“Tránh ra, Vietkye...!”

“Anh chơi hèn!”- tôi đáp, định chận trước gã nhưng cái bóng ấy lại ở phía sau phủ vây tôi.

Dù từ phía sau, câu trả lời vẫn luôn là lặng thầm bảo vệ.

“Nguyễn Minh Lãnh Phong, anh, chơi xấu!”

“Ở giang hồ, thắng là thắng, thua là thua. Chơi đẹp chơi xấu chỉ là do bọn gà mờ định nghĩa.”

“Vậy à... giống vậy sao?”

Tôi tiến nhanh lên cho một cú chuẩn xác vào hạ bộ của hắn, và dưới ánh mắt khó tin đó, tôi quật thêm một đòn vào cổ, hai tay khẽ sượt ngang yếu hầu.

Phong giơ cao tay định đánh trả, gã liền tiến lại xoay tôi ở phía sau, hai tay chận lại, mỉm cười.

“Đánh con gái, nhục lắm nhóc!”

“Thắng là thắng, thua là thua!”

“Ok! Là mày nói nhé!”

Gã nâng tôi lên và dùng đôi giầy cao gót cứa vào người Phong một vết sâu hoắm, lại xoay, gã dùng đôi tay thô bóp chặt lại mặt tên đối diện, dùng cái nhẫn của tôi cho ngay một cú chuẩn xác vào yết hầu.

“Như mày nói nhé, thắng là thắng!”

“Mẹ khiếp, mày...”

“Ồn ào!” Bàn chân gã xông thẳng vào cổ họng Lãnh Phong và một cú xoay mười điểm cho việc đánh rời các giác quan của đối thủ.

“Lên đây!”- tên mặt nạ sứ gần đó quật ngã Kinya thật điêu luyện và cu cậu thì cười tươi rói.

“Bang chủ bang 'Đen'?? Không tệ!!!”

“ Quá khen rồi!”

Giọng máy móc ấy lại vang lên.

“Boss!”- Kinya quay sang nhìn gã-” Sắp rồi!”

“Tụ lại!”

Cả năm chúng tôi chạy lại cùng nhau và đối diện với mấy tên đàn anh đàn chị trước mặt. Jasmenya là kẻ ít thương tích nhất, mỉm cười nhìn chúng tôi.

“Sao? Không cá chết rách lưới nữa??”

“Tao nghĩ câu đó sai sai đấy! Kẻ đứng đầu thành tích ạ!”

“Câm ngay!”- Jasmenya la lên, giơ lên cây súng màu bạc sáng.

Gã vật tôi ra đất và Kinya cũng lẹ tay kéo hai cô bạn tôi vào góc an toàn. Chúng tôi tụm lại một góc, và tôi đứng yên sau bóng lưng của gã.

“Chơi súng sao? Hèn thật đấy!”- gã cười gằn, nhẹ tiến lại nắm lấy đầu súng, lòng bàn tay bao trọn họng súng-” cô còn giấu bao nhiêu vũ khí nhỉ?”

“Tò mò sao?”- Jasmenya cười mỉa.

“Ồ.... không!”- gã lên giọng, nhanh tay liếnh thoắng giơ súng sang bên rồi luồn tay bóp cò, tạo nên một tiếng oanh trời và chân Minh bị đượm một tầng máu đỏ-” Đẹp nhỉ? Màu thật tươi!”

“Khốn khiếp!”

Jasmenya vung tay, gã đơn giản lấy đi khẩu súng hệt như một trò đùa non trẻ, rồi huơ huơ trước mặt cô bạn.

“Bài học số một: đừng cho ai có cơ hội tước khí giới của bạn!”

“Mẹ khiếp!”

“Mồm thối quá rồi! Cô gái!”- gã mỉm cười-” Con gái, phải biết ăn nói sạch sẽ, hiểu không?”

“Câm ngay!”

Vụt một cú, gã dùng chân móc nối, tôi hiểu ý xông đến nằm gọn trong tay gã, giơ lên đôi giầy cao nhọn hoắc, vụt vài phát và hàng dài Jasmenya, Xunin, Laylyê ngã sóng soài.

“Yếu quá!”- Gã nhếch mép, cười gằn-” Vậy ra đây là đàn chị số một thế giới ngầm, hửm???”

“Mày....”

“Câm ngay!”- Tuyết An đột ngột lên tiếng-” Quái lạ!”

“Sao vậy?”- tôi tò mò.

“ Quá im ắng.... không phải ở ngoài đang choảng nhau sao?”

“Có lẽ bọn nó đã khử nhau xong!”-Jasmenya cười mỉa-” Laylyê, bảo bọn đàn em vào đây! Chúng ta chơi đùa một chút!”

“Ok!”- Laylyê uyển chuyển đi ra ngoài và chúng tôi còn kịp nghe tiếng thét nho nhỏ của cô nàng.

Vài kẻ lạ không mời, ập đến.

Tôi níu chặt tay gã, tình hình, cứ vậy là xong sao?

Làm sao, có thể thoát đây?

Hoảng loạn và rối rắm.

Kẻ đến cuối cùng, luôn là kẻ mạnh!

P/s: chương này có bị dở không mọi người, xin lỗi, mình thấy nó sao sao í:((

Yep, món ngon luôn để sau cùng, chương sau sẽ có món ngon cho các bạn:3 Mình hứa đấy!!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.