Gã tiến.
Tôi lùi.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
“Em đứng lại cho anh!”- gã gầm lên.
“Anh.... cũng không được đến đây!”- tôi kì kèo.
“Ra giá? Hừ, tôi phát hiện tôi chiều em quá sinh hư rồi!”- gã lập tức chạy lại.
Tôi nhắm chặt mắt, gã đánh tôi nhất định rất đau cho coi.
Nhưng mà...
Tôi chỉ nhận được một cái ôm ấp áp và to sụ cùng sự run rẩy đến tột cùng.
“Thầy....?”
“Em thật to gan!”- giọng gã đặc lại nom chừng đau thương, giữ chặt tôi hệt như lo sợ biến mất-” em, rốt cuộc muốn gì hả? Có biết lúc tôi thực sự biết em vừa làm gì, tôi sợ như thế nào không hả? Hả?”
Gã gầm lên, đâu rồi vẻ dữ tợn ấy? Tôi giờ đây chỉ nghe được sự sợ hãi đang chiếm lĩnh mọi góc cạnh nơi tim gã, ghì chặt tôi rồi vùi đầu vào vai tôi, gã như đứa trẻ con vừa đi lạc, cố gắng khảm tôi vào da thịt sau những ngày xa cách.
“Thầy...”
“Em muốn làm gì?”- gã buông tôi ra, nhìn thẳng-” rốt cuộc em muốn làm gì? Em thu âm cuộc nói chuyện của họ để làm gì?”
“Em nghĩ... anh...”- tôi chậm rãi đáp-” em chỉ muốn giúp”
Choang!!!
Gã đánh vỡ chai sữa hạnh nhân, thứ chất lỏng màu nâu nhẹ ấy tràn ra sàn cùng những vụn thủy tinh văng tứ tán.
“Gan em... ha ha... bây giờ to hơn rồi đấy!”- gã cười-” em nghĩ em làm vậy thì tốt sao? Jasmenya dại nhưng không ngu, chỉ cần có thời gian cô ta sẽ suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-yeu-anh-di/2988524/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.