Tôi là một kẻ kiêu ngạo!
Đúng, và nếu bạn gọi là chảnh chọe thì cảm ơn nhé, bạn nói thế càng chứng tỏ bạn đang ganh tị với tôi thôi!
Tôi từ nhỏ đã là công chúa được ưu ái, ba mẹ tôi đều là dân kinh doanh và gia đình tôi thực sự giàu có!
Tôi có nhà, có xe, có tiền bạc đầy ví.
Cuộc sống màu hồng!
Tôi có bạn, dĩ nhiên, trong mắt tôi đó là hai cô gái tuyệt cú mèo!
Họ giống tôi, giàu có và kiêu ngạo. Bị lũ người ngu ngốc ngoài đó mắng là lũ con gái xấu xí, giả tạo và chanh chua!
Ha! Cảm ơn nhé! Sự P.r tuyệt cú!
Tôi ở đây, 16 tuổi, giàu có và tự do!
Mọi người bàn tán về tôi hơi nhiều và họ gọi thú vui cùng tôi và lũ bạn là thói xấu!
Thôi nào các bạn!
Hãy thừa nhận đi, các người đang ghen tị!
Ba mẹ tôi làm ra tiền và mục đích của họ không phải là chỉ vì tôi thôi sao?
Này, tôi 16 tuổi, học sinh cấp ba, dùng tiền của ba mẹ. Điều đó không có sai!
Tôi mua sắm, trang điểm, hóa trang.
Đó không phải là đua đòi! Hãy sinh trưởng trong một gia đình giàu có đi!
Bạn có thể tầm thường trong giới thượng lưu được ư? Định tát vào mặt gia đình mình à?
“Ồ, ông ta nghèo đến mức con ông ta không mua nổi cái gì ra hồn?”
Thích thế à?
Hay muốn tôi đi làm từ thiện hay thanh thanh nhã nhã các kiểu.
Ô hô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-yeu-anh-di/2988477/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.