Chương trước
Chương sau
Thừa Tướng đưa mắt nhìn Tam di nương khổ sở, đôi lông mày cương nghị càng nhíu chặt lậu, trong lòng ngập tràn không nỡ kèm theo đau xót. Tuy nhiên ông vẫn một bộ cứng nhắc, cất giọng tuyệt tình: "Ta đã từng nhắc nhở ngươi nhiều lần về việc dạy bảo Tân Cầm Nhi, ta không cấm ngươi chiều chuộng con bé, ta chỉ muốn ngươi dạy cho con bé thấu hiểu tốt xấu, dạy con bé phân biệt sự vật xung quanh... Nhưng ngươi lại dẫn nó vào bước đường sai lầm, chính thức hủy đi tiền đồ của con bé!"
Tiếng nói Thừa Tướng đến đây ngày một nặng nề hơn, đưa ra kết cục định Tam di nương hứng chịu: "Cái trừng phạt với ngươi là từ nay trở đi không được có liên hệ gì với Tân Cầm Nhi và Tân Hoa Hoa. Ta sẽ để Nhị di nương dạy dỗ lại chúng."
Ông biết tính tình Tam di nương dễ mềm lòng, chỉ là không nghĩ đến sự mềm lòng ấy sẽ làm ra chuyện sai lớn như giờ.
Đáng lẽ Cầm Nhi chờ thêm thời gian sẽ gả vào chỗ tốt mà ông đã sắp xếp xong, vốn mong con bé yên ổn, vậy mà không ngờ sau lưng ông, Cầm Nhi luôn tự tiện ra vào Nam Quan, rồi sa lầy vũng bùn.
Đắm chìm trong những trụy lạc...
Có thể không lâu nữa lời đồn đại sẽ xuất hiện, chẳng ai ở Tân phủ nghe lọt tai, lúc ấy chính Cầm Nhi liên tục bị đả kích,
Đó khác gì là sự dày vò với người làm cha?
Tân Phương Phương kinh ngạc nghe quyết định từ Thừa Tướng, nàng theo bản năng quay qua Tam di nương, quả nhiên nữ nhân trung niên lệ rơi đầy mặt, tuyệt vọng chấp nhận.
Mà phần Tân Cầm Nhi đã sớm ngẩng mặt, ương ngạnh lắc đầu, hướng Thừa Tướng van cầu: "Phụ thân, người nào làm người đó chịu, Cầm Nhi là kẻ lừa Tam di nương. Cầm Nhi biết về sau mình phải gả cho người khác, nên mới khẩn cầu Tam di nương cho đi gặp ý trung nhân, nhìn người kia ở phía xa, như thế khi gả đi lòng cũng bớt phần nào hối tiếc."
Là Tân Cầm Nhi cải nam trang, hứa hẹn đủ điều cho Tam di nương tin tưởng mình sẽ không làm chuyện quá giới hạn, cùng tin người mà nàng ta thích luôn chán ghét nàng ta không bao giờ để ý tới.
Mặc dù một phần cũng do Tam di nương thương nàng ta nhất.
Tam di nương thương yêu giúp đỡ, chẳng quên đi căn dặn nàng ta... Vì vậy Tân Cầm Nhi không nỡ lòng để Tam di nương liên lụy.
"Tân Cầm Nhi, hình phạt của ngươi chưa xong, không có cơ hỏi cầu xin." Thừa Tướng bị lời nói Tân Cầm Nhi làm cho tức giận, vừa dứt lời lần nữa giơ cao roi da dồn lực quật xuống, mặc Tân Phương Phương còn đứng đó.
Tân Phương Phương nhướng mày, đôi mắt đen nhìn roi da dày săn chắc sắp bay đến.
Khoảng khắc roi da tới gần nàng lập tức mím môi, bàn tay nắm thành quyền rồi giơ tay lên hứng trước đòn roi, xong nhanh chóng xoay cánh tay quấn lấy dây roi giữ lại.
Trên gương mặt nhỏ của Tân Phương Phương kiên cường dần hiện, hành động dồn hết sức lực nhất quyết giữ chặt roi da, không để Thừa Tướng rút về.
Sau Tân Phương Phương cao giọng: "Phụ thân, người bình tâm lại, hiện tại đòn roi đánh xuống thì mọi việc cũng sẽ chẳng chuyển biến tốt đẹp hơn! Đúng là nỗi đau da thịt sẽ khiến con người khắc ghi không tái phạm, nhưng người từng nghĩ qua dùng nó quá nhiều cũng sẽ đẩy sinh mạng của nữ nhi người đến bờ vực hay không?"
"Người nhìn đi, những vũng máu tươi lan tràn dưới chân, các tấc thịt họ rơi ra, thậm chí nát hươm. Xin hãy suy nghĩ lại người là dạy họ ghi nhớ không phạm sai, hay muốn hành hạ họ, hủy đi tình nghĩa đẹp đẽ chúng ta tích tụ bây lâu!?"
Câu chữ Tân Phương Phương tuôn rơi nặng trĩu, xen lẫn cảm xúc bi thương không thể tả. Hốc mắt nàng tự hoen đỏ theo từng từ ngữ được thốt lên
Nàng rốt cuộc hiểu thấu, giấy không gói lửa mãi, kiểu gì cũng cháy thành tro.
Nhưng cái nàng không ngờ mọi chuyện trở nên lớn đến mức phụ thân mất bình tĩnh, đánh người thiếu sống thiếu chết.
Nhẫn tâm muốn cạn tình.
Mà nàng thân là một người đứng ở trong tình thân, còn có cả lời hứa bảo vệ muội muội, nhất thiết không đứng yên được, trong lòng lại càng không.
Nên nàng sẽ không tiếc liều mình ngăn cản phụ thân. Dù có ra sao, nàng đi đến cùng lay động sự việc không để phát triển xa hơn.
Nghĩ tới đây, Tân Phương Phương tăng thêm sức giữ roi da. Thừa Tướng bên này muốn thu lại không dễ dàng, ông trầm giọng quát lên: "Buông tay! Tân Phương Phương cả con cũng phản ta sao?"
Tân Phương Phương nhìn Thừa Tướng, ánh mắt nàng kiên nghị, sau bỗng nhiên quỳ xuống, thấp giọng nói: "Nữ nhi không dám bất kính, nhưng con không thể cứ đứng yên nhìn người mất bình tĩnh đánh người hai người đã từng yêu thương. Vả lại Tam muội cùng Tam di nương cam chịu nhận tội không phải dạng cứng đầu không nhận thấy sai phạm, coi như ít nhiều có thể nương tay..."
"Ta bảo con tránh ra! Lần cuối cùng nếu không muốn phản lại ta!" Thừa Tướng cố chấp không nghe, cắt ngang lời Tân Phương Phương.
Tân Phương Phương như biết Thừa Tướng sắp mềm lòng, liền hạ kế sách nói tiếp: "Phụ thân nhớ không, con có một lời hứa với người, với Đại tỉ, rằng sẽ thay hai người bảo vệ, chăm sóc các muội muội nhỏ, giờ Tam muội thành ra thế này, chính do nữ nhi không làm tròn được lời hứa, không khác phạm sai là bao, nên người muốn trừng phạt tiếp, thì xin thêm cả phần con vào!"
Nàng nói rồi buông roi da, tùy ý Thừa Tướng xử trí.
[Đêm Trung Thu vui vẻ!]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.