Edit & Beta: Ami Cuteo ><
Sau khi rời khỏi phòng, trên khuôn mặt tuấn mỹ thanh nhã của thiếu niên kia nhiều một tia thú vị. Anh mặc một thân màu đen, áo sơmi đen, đôi chân dài bị bó lại trong chiếc quần màu đen nhàn nhã, lúc này, anh không chút để ý dựa vào trên ven tường của căn phòng đối diện rồi kiên nhẫn chờ đợi.
“Tiểu Mẫn, cậu mau nói cho tớ biết đi!” Nguyễn Như thấy Chu Mẫn không rên một tiếng, bộ dáng nằm ngay đơ giả chết, khóe miệng co rút.
“À… Tiểu Như a, tớ… Tớ đột nhiên bị cảm phong hàn, tớ đi về trước đây! Bữa ăn hôm nay tớ bao, cậu cứ từ từ ăn, tớ đi trước… “ Trong lòng Chu Mẫn bây giờ hoảng loạn một mảnh, đầu óc hồ nhão, giác quan nguy cơ nhạy bén của động vật cho cô biết, rời đi là lựa chọn tốt nhất ngay lúc này!
Nguyễn Như nhìn Chu Mẫn giãy giụa vài cái cá chép nhào lộn mình. Sau khi phát hiện không thể ngồi dậy, Chu Mẫn giống như quả cầu lăn qua một bên xong sử dụng sức lực của tay chân rồi bò dậy, lung tung tìm túm chuẩn bị rời đi, giữa trán Nguyễn Như run rẩy lợi hại!
Đang mùa hè nóng bức thì đột nhiên bị cảm phong hàn…
Lừa quỷ….
Nhớ tới lý do Chu Mẫn biện minh, Nguyễn Như chỉ nghĩ chửi má nó, quá không có thành ý. Lý do này vừa nghe qua thì biết chính là gạt người, hơn nữa, chỉ cần người có chỉ số thông minh đều sẽ không tin, chẳng lẽ Nguyễn Như cô thoạt nhìn như người không có chỉ số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-xuyen-nhanh-the-muon-phac-guc-nam-chu/3819193/quyen-2-chuong-13.html