Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Âu Thiên Hạo gặp được chị gái cùng cháu đang đi hướng ngược lại. Trên tay còn cầm túi to túi nhỏ. Chắc là mua thức ăn cho con rùa nhỏ kia. Nhớ lại lúc vừa gặp Bạch Thuần Hy cô ta chẳng khác gì một con rùa đang mắc cạn, khoé môi của hắn lại không khỏi cong cong lên một nụ cười ôn nhu hiếm thấy mà ngay cả hắn không nhận ra.
Chỉ là chị gái Âu Thiên Hạo thì lại thấy được. Sau một hồi thoáng sửng người, cô nghĩ:
Thằng nhóc Âu Thiên Hạo này lại có thể cười ôn nhu như vậy ư? Thiếu phụ ngoài kinh ngạc cũng chỉ có kinh ngạc, nhịn không được tò mò, cô hỏi:
"Hạo, sao em lại ở đây?"
Thực ra là cô rất muốn hỏi em đã gặp ai mà cười ôn nhu như thế kia cơ, nhưng lại lo ngại đến độ mặt đơ của em trai mình nhất định không chịu thừa nhận nên đành ngậm ngùi rẽ ngoặt câu hỏi, chỉ mong kiếm được thông tin gì đó có chút giá trị.
"Em đến xem cô gái đã cứu Tiểu Kiệt của chúng ta thôi!"
Âu Thiên Hạo vừa nói vừa xoa đầu Tiểu Kiệt với vẻ sủng nịch. Bất quá không biết là đang dành cho ai, có vẻ rất giống như thông qua Tiểu Kiệt nhìn đến một người khác, tươi cười càng thêm ôn nhu.
"Cậu a! Chị gái thật tốt cứu Tiểu Kiệt. Tiểu Kiệt sẽ chia cho chị thật nhiều bánh kẹo ngon mà cậu mua cho Tiểu Kiệt."
Cậu nhóc nói với Âu Thiên Hạo với vẻ như đang nêu cao quyết tâm nhưng ánh mắt lại không tránh được một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-xuyen-khong-nghich-chuyen-tinh-the/774579/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.