Chương trước
Chương sau
Rất nhanh bên cạnh liền có vệ sĩ chạy tới, tách lão bà kia và Hàn Mai Mai ra.

Lão bà liều mạng đánh đấm bọn họ, nhưng bọn họ vẫn không nhúc nhích tí nào, trái lại chính bà ta lại thở hồng hộc.

Đằng sau có một người phụ nữ ngoài 30 tuổi và một đứa bé tầm 8 tuổi chạy tới, giữ chặt bà, "Mẹ, mẹ, mẹ đừng như vậy nữa."

"Các người là hung thủ giết người, mau trả con lại cho tôi." Lão bà bỏ tay người phụ nữ ra,ngồi dưới đất kêu khóc, khiến người đi qua đều dừng lại nhìn.

Người phụ nữ kia ăn mặc coi như sạch sẽ gọn gàng, nghiêng mặt qua, lau nước mắt, lại nói với lão bà, "Mẹ, chúng ta rời khỏi đây trước đi, đừng như vậy nữa mà. Nếu A Vinh ở đây, anh ấy cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng của mẹ như vậy đâu."

Trên mặt đứa bé kia còn vường nước mắt, oán hận nhìn Hàn Mai Mai và Lạc Thần Dật.

Lão ba hất tay con dâu ra, "Đều tại bọn họ! Đều tại bọn họ! A Vinh mới chết. Hãy trả A Vinh lại cho tôi. Trả A Vinh lại cho tôi đi!"

Hàn Mai Mai nhìn mà lòng chua xót, muốn đi lên phía trước, lại bị Lạc Thần Dật kéo lại, anh khẽ lắc đầu.

Hàn Mai Mai cũng dừng bước chân lại.

Lạc Thần Dật dùng ánh mắt ra hiệu cho trợ lí Triệu, trợ lý Triệu lập tức tiến lên trấn an lão bà kia.

"Xin bà hãy nén bi thương, tâm trang của bà chúng ta có thể hiểu, sự cố lần này là việc ngoài ý muốn..."

"Anh cút ra cho tôi, anh có thể đền con trai lại cho tôi hay sao? Tôi muốn con tôi..."

...

Lạc Thần Dật kéo cô vào trong phòng bệnh...

Hàn Mai Mai chào hỏi mấy người công nhân, rồi nhanh chóng về tập đoàn Hàn thị với Lạc Thần Dật. Trên đường đi ông ngoại Hàn cũng gọi điện thoại tới, ông cũng muốn đến, Hàn Mai Mai khuyên hồi lâu, cuối cùng cũng khuyên được ông ở nhà.

Trở lại công ty cũng rất rối loạn, phóng viên đã đứng ở cửa từ sớm chỉ trờ Hàn Mai Mai trở về.

Lạc Thần Dật dẫn theo Hàn Mai Mai rất khó khăn để thoát ra khỏi đám phóng viên vây quanh, mà trong công ty, cổ đông cũng đang chờ bọn họ.

Hàn Mai Mai đẩy cửa phòng hội nghị ra, bên trong không khí ngột ngạt, mặt cổ đông xanh mét ngồi ở bên kia, sắc mặt không tốt nhìn cô.

"Hàn tổng, trước kia cô không kí hợp đồng với Thịnh Mỹ, lại tìm đến công ty này, chúng tôi đều không có ý kiến gì. Nhưng hiện tại làm sao lại xuất hiện loại chuyện này? Hôm nay cô nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng."

"Lúc ấy tôi đã nói nên hợp tác với Thịnh Mỹ, hai công ty cũng đã hợp tác nhiều năm như vậy, cũng không có xảy ra loại chuyện này."

"Người trẻ tuổi, thật đúng là không đáng tin cậy. Xem ra hiện tại tập đoàn Hàn thị cũng sắp không trụ được nữa rồi..."

...

Nhóm cổ đông đều nhao nhao lên nói, còn một phần quan hệ với ông ngoại Hàn cũng không tệ, thì cũng ngồi ở một bên thờ ơ nhìn không nói lời nào.

Hàn Mai Mai vừa định mở miệng nói chuyện, Lạc Thần Dật từ phía sau đi lên phía trước mở miệng nói "Chuyện này, tôi sẽ phụ trách tất cả. Xin các vị yên tâm."

Không nghĩ tới lời nói của anh lại càng khiến đám cổ đông kia nhao nhao lên phản đối.

"Hiện tại tôi sẽ không tin tưởng mấy người trẻ tuổi các cậu nữa, tất cả đều thiếu kinh nghiệm, không chắc chắn."

"Cậu nói phụ trách, cậu phụ trách như thế nào."

"Vậy cậu nói cho chúng tôi nghe một chút, cậu tính bồi thưởng những tổn thất này của chúng tôi như thế nào."

...

Lạc Thần Dật biểu tình không có đổi, "Tập đoàn Hàn thị bởi vì sự cố này mà tổn thất, Lạc thị chúng tôi sẽ bồi thường."

Tất cả mọi người chú ý tới Lạc Thần Dật nói không phải Vĩ Thần, mà là Lạc thị, có chút kinh ngạc, im lặng tiếp tục nghe.

"Đối với sự cố lần này, tôi đã điều tra lại quá trình chúng tôi thi công, công ty chúng tôi dựa theo bản thiết kế, tài liệu cũng đều an toàn, trên lí luận không sẽ xảy ra chuyện hôm nay."

"Chuyện đã xảy ra, cậu còn nói mấy lời này làm gì. Không vì các người thi công có vấn đề, thì còn có vấn đề gì nữa." Một cổ đông bên cạnh Hàn Mai đứng lên lòng đầy căm phẫn nói.

Lạc Thần Dật không dao động nói, "Tôi đã phái người điều tra hiện trường, đồng thời cũng phát hiện một chút vấn đề đáng cân nhắc."

"Rốt cuộc cậu muốn nói gì." Người kia không kiên nhẫn nói.

Lạc Thần Dật không nhanh không chậm nói, "Đơn giản mà nói, tôi hoài nghi chuyện này không phải ngoài ý muốn, mà do con người tạo nên."

"Chúng ta đương nhiên biết nguyên nhân chuyện này là từ công ty Vĩ Thần các cậu. Không phải là các cậu làm sao?" Người kia trào phúng nói.

Lạc Thần Dật lại giải thích, "Tôi nghĩ vừa rồi tôi không có biểu đạt rõ ràng, ý tôi muốn nói là, chuyện này không đơn thuần là sự cố ngoài ý muốn, mà có người cố ý tạo nên." Anh tạm dừng rồi lại nói thêm, "Là có người muốn hãm hại chúng ta, để chúng ta chịu tiếng xấu thay cho người khác."

Những lời này được nói ra, trong phòng hội nghị lập tức bùng nổ.

"Thực sự là như thế này sao?"

"Là ai làm?"

"Không phải cậu ta muốn trốn tránh trách nhiệm nên mới nói lung tung chứ?"

...

Hàn Mai Mai sửng sốt, nhăn chặt mày, kỳ thật cô cũng thấy có chút kỳ quái, rõ ràng cô biết tin tưc này đầu tiên, vì sao những phóng viên này đều đã chờ ở chỗ đó rồi? Chẳng lẽ đã có người thông báo trước cho bọn họ?

Mọi người tỉnh táo lại, phát hiện có rất nhiều điểm đáng nghi. Kỳ thật công trườngxảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không phải chuyện gì mới, chỉ cần không ai biết, lau khô mông là có thể cho qua chuyện này.

Nhưng hiện tại chuyện này xảy ra nhanh như vậy khiến mọi người không kịp chuẩn bị, ngay cả truyền thông cũng biết được tin tức này trước bọn họ, mà hiện tại các cấp chính quyền cũng rất chú ý đến việc này. Chẳng lẽ bên trong thật sự có nghi vấn.

"Cậu muốn chứng mình với chúng tôi như thế nào? Cậu chỉ thuận miệng nói một câu như vậy, chúng tôi phải tin tưởng cậu hay sao?" Vấn có người không ủng hộ Lạc Thần Dật lên tiếng phản đối.

"Cho tôi thời gian ba ngày, chuyện này sẽ được phơi bày." Lạc Thần Dật gọn gàng linh hoạt nói.

"Anh biết là ai làm?" Bọn họ vừa ra, Hàn Mai Mai liền kéo Lạc Thần Dật sang một bên hỏi.

Lạc Thần Dật lắc đầu nhún vai.

Hàn Mai Mai thổ huyết, "Vậy mà anh còn tự tin nói ba ngày sẽ tra ra, ngộ nhỡ..."

"Tôi có thể lý giải, hiện tại là em đang quan tâm tôi hay không?” Lạc Thần Dật mang theo ý cười nói.

"Tôi mới không có!" Hàn Mai Mai lập tức phản bác, giống như sợ Lạc Thần Dật không tin lại bỏ sung thêm một câu, "Tôi là sợ anh liên lụy đến công ty chúng tôi."

"Con gái đúng là khẩu thị tâm phi*." Lạc Thần Dật oán giận, lại nói thêm: "Em yên tâm, tôi tự nhiên có quyết định của chính mình."

*Khẩu thị tâm phi: miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.

Hàn Mai Mai thấy Lạc Thần Dật nói vậy, cũng yên tâm không ít.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.