" Kỳ thật, ông ngoại, hôm nay cháu tới là muốn nói với ông một chuyện." Lạc Thần Dật như có như không liếc Hàn Mai Mai một cái nói.
Trong lòng Hàn Mai Mai hồi hộp một phen, không phải anh muốn...
Ông ngoại Hàn có chút kỳ quái hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Hiện tại cháu chuyển đến ngôi nhà bên cạnh kia, về sau chúng ta sẽ trở thành hàng xóm rồi." Lạc Thần Dật cười nói.
Hàn Mai Mai nghe xong thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mà không phải chuyện kia. Nhưng Lạc Thần Dật làm sao có thể chuyển đến cạnh nhà bọn họ được chứ? Hàn Mai Mai đột nhiên nhớ tới, mấy ngày hôm trước có đề cập qua với Lạc Thần Dật là hiện tại cô phải về nhà cũ ở. Chẳng lẽ là vì vậy?
"Trách không được, gần đây ông hay thấy nhà bên cạnh cứ người ra người vào. Không nghĩ tới lại là cháu nha. Đây rất tốt, về sau cháu có thể tới đây ăn cơm thường xuyên rồi." Ông ngoại Hàn nghe thế trái lại rất cao hứng.
"Nhất định. Chỉ cần ông ngoại không chê cháu phiền là được." Lạc Thần Dật cợt nhả nói.
Ông ngoại Hàn cười ha ha, bảo là muốn giữ Lạc Thần Dật ở lại cùng ăn cơm.
Hàn Mai Mai thừa dịp người khác không chú ý, kéo Lạc Thần Dật đến một cái phòng nhỏ.
"Mai Mai, em làm gì vậy?" Lạc Thần Dật vô tội nói.
"Tôi phải hỏi anh mới đúng, anh ở đây làm gì?" Hai tay Hàn Mai Mai ôm ngực, không vui hỏi: "Có phải lần trước tôi nói muốn chuyển đến nhà cũ ở nên anh mới chuyển đến đây hay không?"
Lạc Thần Dật nhún vai, bày ra bộ dạng ‘tôi không rõ em đang nói gì’.
Hàn Mai Mai nhìn thấy vậy vừa tức vừa buồn cười, thật ra cô cũng có chút không thoải mái, Lạc Thần Dật lại lặng lẽ làm như vậy, cũng không nói với cô: "Thật sự anh không cần phải như vậy."
Lạc Thần Dật thấp giọng nói: "Tại sao tôi lại không thể như vậy? Động tác của tôi nếu không nhanh một chút. Nói không chừng em lại cùng với người khác chạy mất thì tôi phải làm sao bây giờ?" Anh dùng tay nhéo cái mũi của Hàn Mai Mai.
Hàn Mai Mai nhìn biểu tình lấy lòng của Lạc Thần Dật, trong lòng mềm nhũn: "Vậy vì sao anh không nói với tôi một tiếng. Vừa rồi khiến tôi giật nảy mình."
Lạc Thần Dật đi lên phía trước ôm lấy Hàn Mai Mai, đáng thương tội nghiệp nói: "Tuân mệnh, lần sau tiểu nhân nhất định sẽ báo cáo trước với nữ vương bệ hạ. Lần này tạm tha cho tiểu nhân được không?"
"Ha ha" Hàn Mai Mai nhịn không được cười ra tiếng.
Lạc Thần Dật lập tức thuận theo cọc bò lên trên, cúi đầu hôn cái mũi của Hàn Mai Mai, sau đó là miệng, đưa lưỡi ra từ từ cạy mở miệng của cô, liếm láp, quấy động...
Hàn Mai Mai bị hôn đến thở gấp liên tục.
Lạc Thần Dật lưu luyến hôn lên gáy của cô, trong lúc vô thức, bàn tay anh đi vào, cởi bỏ nội y của Hàn Mai Mai.
"Mai Mai!"
Đây là giọng nói của ông ngoại Hàn,di end a n l e q uy d o n . com, Hàn Mai Mai bị dọa lập tức đẩy Lạc Thần Dật ra.
Lạc Thần Dật có cảm giác mất mát, tại sao mỗi lần đều như thế này!
Lúc này Hàn Mai Mai mới cảm giác được nội y bị cởi bỏ, trừng mắt liếc Lạc Thần Dật một cái, muốn cài nút thắt lên lần nữa, nhưng trước mặt có Lạc Thần Dật nên có chút quẫn bách.
"Anh quay qua chỗ khác cho tôi!" Hàn Mai Mai thấp giọng quát.
Lạc Thần Dật dùng giọng nói khàn khàn nói: "Đây là em đang thẹn thùng hay sao?" Anh nói xong cực kỳ tự nhiên duỗi tay đi vào, sau đó cài nút lại cho Hàn Mai Mai. Cũng không biết là anh cố ý hay là như vậy mà khi thu tay lại chạm vào bộ ngực của cô.
"Mai Mai! Con ở đâu?"
"Ông ngoại, con đến đây." Hàn Mai Mai đẩy Lạc Thần Dật ra, sau đó chạy ra ngoài.
Lạc Thần Dật nhìn tay mình, không ngờ cảm xúc này lại tốt đẹp như vậy.
Ngược lại, gần đây Trình Khả Hinh không được tốt như vậy, vốn cô ta cho rằng ở bên cạnh Đàm Gia Hi, cuối cùng cô ta cũng có một chỗ dựa, tuy Đàm Gia Hi có thói quen xấu, nhưng lấy thân phận của cô ta mà nói, cô ta với anh ta vẫn là trèo cao, mà Đàm Gia Hi đối với cô ta coi như cũng để ý.
Nhưng gần đây liên tiếp xảy ra những chuyện không hài lòng, vốn vốn đầu tư của công ty Đàm Gia Hi đã có chút hao tổn, sau đó bọn họ lại xảy ra tai nạn xe cộ, tuy không bị thương, nhưng vẫn có chút kinh hoảng, hiện tại Đàm Gia Hi lại bị người trong nhà bắt trở về.
Trong lòng Trình Khả Hinh lại có cảm giác không nỡ.
"Hiện nay nhận được một tip ẩn danh, Đàm Quốc Thắng kẻ khả nghi nhận hối lộ, lạm dụng chức quyền, các cơ quan liên quan đã tiến hành điều tra..."
Trình Khả Hinh sững sờ nhìn chương trình tin tức, người đó không phải ba của Đàm Gia Hi hay sao? Mà người bên cạnh mặt mày lo lắng không phải Đàm Gia Hi hay sao?
Cô ta vốn đang cầm ly nước, "Ầm" cốc nước từ trong tay rơi xuống đất.
Lạc Thần Dật ở nhà họ Hàn đến sau cơm chiều mới về nhà mình.
Ông ngoại Hàn vốn đã cực kỳ thích Lạc Thần Dật, hiện tại thái độ đối với anh càng tốt hơn, đang có chiều hướng vượt qua cả Hàn Mai Mai.
Đối với điều này Hàn Mai Mai oán giận vài câu, Lạc Thần Dật nghĩ đến biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Mai Mai, tâm tình cực kỳ vui sướng.
Tâm tình này được duy trì đến khi anh nhận được điện thoại của Lạc Vĩ Kỳ.
Anh có chút trào phúng nhếch khóe miệng, nhưng vẫn nhấc điện thoại.
Giọng nói bất mãn của Lạc Vĩ Kỳ truyền đến qua điện thoại: "Tên xấu xa kia, đã bao lâu anh không về thăm nhà rồi hả? Trong mắt anh còn coi tôi là ba nữa không?"
"Không phải ông còn đang bận đối phó với đám oanh oanh yến yến xung quanh ông hay sao, còn cần tôi phải về nhà thăm ông nữa hả?" Lạc Thần Dật có chút châm chọc nói.
Tuy Lạc Vĩ Kỳ đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn không sửa được cái tật xấu phong lưu của mình, bị con trai của mình nói ra như vậy, khiến ông có chút mất mặt nói: "Là con trai mà có thể nói với ba mình như thế đó hả?"
Lạc Thần Dật trầm mặc không nói gì.
Lạc Vĩ Kỳ dừng một chút, cũng không muốn quan hệ với con trai trở nên kém hơn, giọng nói mềm xuống: "Thứ sáu nhất định con phải về nhà một chuyến. Có chuyện rất quan trọng."
Lạc Thần Dật không chút để ý nói: "Chuyện gì mà không thể nói ở trong điện thoại? Ngày mai tôi bận rồi."
"Ba đã bảo thư kí tra lịch trình ngày mai của con rồi, ngày mai sau khi tan tầm con có thời gian rảnh."Giọng Lạc Vĩ Kỳ gượng gạo nói, không đợi Lạc Thần Dật nói chuyện, lập tức lại nói thêm: "Ba kêu con trở về nhà của mình, khó khăn đến thế hay sao?"
Lạc Thần Dật nhíu mày: "Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ trở về một chuyến."
Đối với câu trả lời của Lạc Thần Dật, Lạc Vĩ Kỳ cực kỳ vừa ý,di en d a n l e q uy d o n . com, lại dặn hai ba câu rồi mới cúp điện thoại.
Ngày hôm sau, Lạc Thần Dật trở lại nhà họ Lạc thấy Tôn Tiểu Vân xuất hiện trong nhà bọn họ, cuối cùng cũng hiểu Lạc Vĩ Kỳ kêu anh về nhà để làm gì rồi.
Trong lòng anh phiền não, sớm biết như vậy đã không đến đây.
Mà Lạc Vĩ Kỳ giống như không thấy vẻ mặt của anh vậy, nhiệt tình nói: "Tiểu Dật, con mau qua đây. Tiểu Vân, chắc con cũng biết nó đúng không? Trước đây hai đứa chắc cũng đã gặp mặt rồi. Con bé là con gái của thị trưởng Tôn."
"Vâng." Lạc Thần Dật mặt không chút thay đổi, sau đó gật đầu một cái với Tôn Tiểu Vân, chỉ chào hỏi qua rồi thôi.
Tôn Tiểu Vân cũng cảm giác được bản thân không được hoan nghênh, trong lòng có chút bực tức, nếu không phải ba anh ta sống chết mời cô đến, cômới không thèm đến? Dựa vào cái gì mà mình phải nhìn ánh mắt của người khác, nhưng trên mặt cô ta cũng không có biểu hiện ra ngoài, vẫn treo nụ cười hợp lễ, biểu hiện cô ta xuất thân từ một gia đình có gia giáo.
"Hai đứa người trẻ tuổi ngồi nói chuyện với nhau. Ba vào thư phòng xem thư một lúc." Lạc Vĩ Kỳ kiếm cớ rời đi.
Trong đại sảnh chỉ còn lại Lạc Thần Dật và Tôn Tiểu Vân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]