Tóc dài đen nhánh buông xõa, cặp má từng phúng phính nay đã góc cạnh hơn không ít, ngũ quan vẫn tinh xảo như xưa. Mắt to trong veo như nước giờ đây lại như có linh hồn hạt châu thổi vào, khiến người ta mê say.
Chàng trai nhìn Thất Thất dịu dàng nở nụ cười, vài bước đi tới, ôm chầm cô vào ngực, trong mắt, lóe lên lệ quang, “Nghê Thường, mười một năm rồi, cuối cùng ta cũng gặp lại chị.”
Thất Thất nhìn người thiếu niên đã cao hơn cô rất nhiều, cảm khái vạn phần, đưa tay vuốt mặt hắn, “Tiểu Chiêu, em đã lớn dường này rồi à.”
“Ừm, Nghê Thường, mười một năm qua, ta cũng không mắc phải bệnh nữa. Lúc này mới có dũng khí tới gặp chị.”
“Hừ!” Vạn Giang Hồng nhìn hai người tình qua ý lại, trong lòng bỗng dưng bực bội, vừa kéo Thất Thất vào trong ngực, vừa chào hỏi, “Tiểu Phương, tiểu Minh, khách nhân của mẫu thân các con, nương tử của ta đến, các con không biết chào hỏi hả?” Lúc nói ra hai chữ mẫu thân và nương tử còn cố ý cất cao giọng.
Nào ngờ, hai con gấu con hoàn toàn không phối hợp. Vạn Giang Phương từ trong nhà đi ra, dụi mắt, vô cùng bất mãn lầm rầm, “Phụ thân, sáng sớm đã gọi con làm…” Còn chưa nói xong, liền phát hiện trước mắt đột nhiên xuất hiện một đại suất ca, lập tức tỉnh cả ngủ. Vài bước chạy tới, vắt vẻo trên cổ của hắn, “Anh đẹp trai! Em tên là tiểu Phương, nhất định phải nhớ kỹ em nhé.”
Đệ Ngũ Chiêu gật đầu một cái, đưa tay ôm cô bé vào lòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-vs-tac-gia/562211/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.