“Nói, tại sao đột nhiên rời đi?” Hai người một trái một phải, khoanh tay, mặt giận dữ gặng hỏi một cô gái ở giữa đang quỳ trên cây chổi.
Trở về tiểu viện không lâu, Đệ Ngũ Chiêu cũng trở về, sau đó, hai người tiến hành màn thẩm vấn cực kỳ tàn bạo với cô. Bắt cô quỳ lên cây chổi, Đệ Ngũ Chiêu vừa học được điểm huyệt chưa lâu, lại dám dùng lên người cô, tiểu Chiêu khả ái của cô, sao có thể làm chuyện như vậy với cô chứ? Nhất định là bị tên Vạn Giang Hồng dạy hư rồi.
“Cái này…” Thất Thất ấp úng.
“Không khai thật sao?” Vạn Giang Hồng chẳng quan tâm cười lên, đột nhiên từ trong ngực moi ra một cây cỏ đuôi chó, ngồi xổm xuống, cởi giầy của cô ra, “Vậy thì đừng trách ta.” Nhẹ nhàng cù vào lòng bàn chân của cô, nghe cô dở khóc dở cười muốn trốn tránh lại không tránh được, trong lòng không khỏi có chút sướng chí lại vừa có chút đau lòng, “Vẫn chưa chịu nói?”
“Ấy, đừng mà, tôi nói, tôi nói!” Thất Thất nhanh chóng đầu hàng, cô không sợ thần không sợ quỷ, sợ nhất chính là nhột.
“Nói.” Vạn Giang Hồng thu tay về, làm vẻ mặt dữ tợn khoanh tay cúi đầu nhìn cô, “Nếu như không nói ra được lý do, nhất định sẽ không dễ dàng tha cho đâu.”
Con ngươi Thất Thất ảm đạm, “Hôm nay tôi đi ra ngoài, hóa ra tất cả mọi người đã biết, trận chiến đó, Âu Dương Ngữ sinh non, phát điên. Đệ Ngũ Uyên giận tím mặt, ngay sau đó công phá năm tòa thành trì của Đại Mạch, chỉ cần công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-vs-tac-gia/562202/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.