“Không được lên tiếng!” Âm thanh trầm thấp khó nghe mang theo tiếng thở dốc khẽ khàng.
Thất Thất sững sờ, giọng nói này thật quá quen thuộc. Mặc dù hơi lạnh toátra từ con dao đang kề bên cổ họng, cô vẫn thẳng người, hơi nghiêngnghiêng đầu, nghi ngờ hỏi, “Nhan… À, không! Phải là Lạc cô nương mớiđúng.” Nói đến đoạn phía sau, cô khẽ nhếch miệng, tự cười giễu mộttiếng.
“Nghê Thường?” Lạc Nhan Cơ buông lỏng chủy thủ đặt bên cổ cô, cắm chủy thủ vào vỏ dao bên hông.
Đúng lúc này, đột nhiên đèn đuốc chiếu sáng ngoài cửa, có người gõ cửa,“Khởi bẩm công chúa, có thích khách xông vào, xin hỏi công chúa vẫn bình an chứ?”
Thất Thất xoay đầu lại. Trong đêm tối, đối diện với đôi mắt đen láy của Lạc Nhan Cơ, ánh lửa xuyên thấu qua màn cửa sổ, ánh vào đôi mắt của nàng ấy càng thêm thâm thúy.
“Không có việc gì, các ngươi đến nơi khác lục soát đi.” Thất Thất bình tĩnh nói, nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn Lạc Nhan Cơ.
”Dạ, thuộc hạ tuân lệnh.”
Nghe tiếng bước chân bên ngoài dần xa, lúc này Thất Thất mới lên tiếng hỏi,“Tại sao lại bỏ chủy thủ trên cổ tôi xuống, chị không sợ tôi sẽ tiết lộhành tung ra sao?”
Lạc Nhan Cơ nhíu mày cười một tiếng, mắt hoađào xinh đẹp mà mị hoặc. Bây giờ nhìn lại, thật sự giống với tên VạnGiang Hồng diêm dúa đến bảy phần. Cố ta cứ như vậy tùy ý nằm lên giườngphía sau lưng, chống cằm, sáng rực nhìn Thất Thất, “Sẽ không, giống nhưtại vườn mai, tôi tin tưởng em sẽ không vạch trần tôi. Tôi tin em.”
“Chị rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-vs-tac-gia/562169/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.