“Anh nhìn cũng nhìn rồi, cười nhạo cũng cười rồi, có thể xin tôn giá dời đi được không?”
Vạn Giang Hồng lôi bạch ngọc phiến từ trong ngực ra, ‘phạch’ một tiếng phật mở, lộ ra giống như lõa nữ phía trên, che nửa gương mặt, chỉ chừa rađôi mắt hoa đào tình tứ nhìn cô, “Không vội không vội. Ta ngắm ngươi,còn chưa ngắm đủ đâu, làm sao cứ vậy mà đi được?”
“Hừ!” Thất Thất không muốn quan tâm đến y nữa, xoay người, đi thẳng về phía góc tường,ngồi xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi trước một lát.
“Sức quyến rũ củamỹ nhân nhi thật lớn, đến một hài đồng vài tuổi cũng bị nàng mê hoặc.Chà chà! Thật không đơn giản chút nào. Đừng lắc đầu, ta nhìn ra được ánh mắt của thằng bé.” Vạn Giang Hồng vài bước liền tới gần.
ThấtThất nhìn người nào đó bám dai như đỉa, bất mãn quay đầu, “Đừng vội nóilung tung. Em nó vẫn là hài tử đó.” Đột nhiên giống như nghĩ tới điềugì, từ bên trong quay mặt lại, nghiêm tức nhìn y, “Chẳng lẽ anh có ý gìvới tiểu Chiêu? Tôi cảnh cáo anh, tiểu Chiêu là bảo bối của tôi, anhđừng quấy rối thằng bé đó!”
Vạn Giang Hồng che miệng cười, “Mộthài tử lông tơ như vậy, sao ta thích được, ta để ý vẫn là mỹ nhân nhinàng cơ!” Nói xong, liền sán mặt lại gần.
Ai ngờ, Thất Thất mộtđạp đá văng y, “Nhi nhiếc cái đầu anh ấy, đầu óc suy dinh dưỡng thì tìmbà vú của anh đi, đừng ở chỗ này làm phiền tôi. Nếu không, tôi mách vớitiểu cô đa của anh, nói anh khi dễ tôi.” Nhắc tới Nhan Lạc, Thất Thấtkhông khỏi khinh thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-vs-tac-gia/562167/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.