Chương trước
Chương sau
Sở Thương đứng trên cành trúc, gió thổi tà áo màu trắng cùng với mái tóc đen dài của hắn.
Nhìn gương mặt đẹp đẽ của hắn làm Tích Sơ cảm thấy thật ngượng ngùng.
Mẹ nó, đi cướp vai diễn của người ta còn bị người ta đến bắt tại trận, còn gì xấu hổ hơn!
Tích Sơ ho khan một tiếng trấn tĩnh bản thân, không quan tâm Sở Thương mà quay xuống nhìn Lăng Khiết Mai đang muốn động thủ.
Tích Sơ bắt đầu bày ra nét mặt nham nhở kinh dị của mình, khiêu khích Lăng Khiết Mai:
- "Đường đường là tiểu thư phủ thừa tướng, lại còn cùng tình nhân đi tạo phản, tỷ tỷ, ngươi không sợ phụ thân mà biết được sẽ tức chết sao?"
Lăng Khiết Mai nhìn Tích Sơ, một hai không nhiều lời liền đánh một đường kiếm.
Tích Sơ định lắc mình né tránh, nhưng Sở Thương bên kia lại bay tới mà chắn đòn cho cô. Tích Sơ nhìn bóng lưng trước mặt mình, tỏ vẻ không hiểu nổi, nhân vật phản diện này có hay không bị điên rồi không?
Cô đi cướp vai diễn của hắn hắn còn bảo vệ cô?
Chắc chắn là điên rồi!
[...] Cô mới là người điên, cả nhà cô đều bị điên!
Hệ thống nhân cơ hội trong lòng đem Tích Sơ ra mắng đến loạn thất bát tao.
Làm gì có ai được người ta đỡ đòn cho lại còn chửi người ta điên?
Hệ thống suy ngẫm một hồi liền bình tĩnh lại, làm gì không có ai, có ký chủ nhà nó chứ còn ai nữa!!
Tích Sơ đưa tay ra nắm áo Sở Thương sau đó quăng hắn sang một bên, bay lên đánh bay Lăng Khiết Mai.
Bổn tiểu thư không cần bảo vệ, ta một tay liền có thể đập chết nữ chính! Đám người lâu la mau mau tránh ra!
Lăng Khiết Mai bị đánh rơi xuống đất, định đứng lên phản công, nhưng nàng ta không ngờ rằng, Tích Sơ từ trong tay phóng ra một loạt hạt dưa.
Hạt dưa nhìn như vô hại, nhưng từ trong tay Tích Sơ bay ra, mang theo uy lực kinh người thẳng tắp bay đến hướng Lăng Khiết Mai.
Lăng Khiết Mai lúc này cảm thấy nguy hiểm muốn tránh né, nhưng lúc này không biết vì sao, nàng ta một bước cũng không nhấc chân nổi.
Hạt dưa bay đến xẹt ngang người Lăng Khiết Mai tạo ra vô số vết thương lớn nhỏ làm nàng ta đau đớn không nguôi.
Lăng Khiết Mai ngước đầu lên nhìn Tích Sơ, tuy nhiên, nàng ta không thấy Tích Sơ đâu mà chỉ thấy một nắm đấm trước mặt.
Bụp
Một cái răng từ trong miệng Lăng Khiết Mai bay ra, nàng ta đờ người ra không kịp phản ứng thì lúc này Tích Sơ đã ngồi trên người nàng ta vung nắm đấm thứ hai. Sau đó là một đấm rồi một đấm nữa.
- "..." Hiện trường tạo phản trở nên im lặng đáng sợ, Mục Tử Du muốn tiến lên cứu Lăng Khiết Mai nhưng đều kỳ lạ là hắn cũng không nhấc nổi một bước chân, toàn thân đều đổ mồi hôi lạnh.
Sở Thương và Tần Đào vừa mới dẫn quân đến đứng một bên nhìn cảnh tượng này, trong lòng không khỏi khiếp sợ.
Quả nhiên đừng đụng tới nữ nhân!
Nhất là nữ nhân thô bạo trước mặt!
Má nó cùng là nữ nhân với nhau mà nữ nhân đó còn không thương tiếc đánh rụng mấy cây răng thế kia!
Nếu bọn họ chọc phải thì có phải bị cắt đem nướng luôn không?
Quả nhiên đáng sợ nhất là lòng dạ đàn bà!
Trái ngược với bọn Tần Đào cùng Sở Thương, bọn Nhất Tiểu Nhị Tiểu đứng bên cạnh bàn luận sôi nổi, người thì hô chủ nhân đấm vào đây, người thì hô chủ nhân đấm vào kia, còn thiếu mấy miếng vải băng rôn nữa thì thành một nhóm ủng hộ Tích Sơ bạo lực.
- "..."
Tần Đào biểu thị, ta không quen đám người này!
Đây không phải thuộc hạ của ta!
Toàn một đám người mê muội nữ nhân kia thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.