Nhược Vũ vươn tay uể oải bước vào, ngồi xuống cạnh Ninh Nhi rót trà. Mọi người đang ngồi đều lập tức đứng dậy toan quỳ xuống thì nàng gắt.
"Các ngươi quỳ làm gì ? Ta bảo các ngươi quỳ à ! Khi nào ta cho quỳ thì quỳ, người của ta không được tùy ý quỳ như vậy."
Ai cũng ngơ ngác riêng chỉ Ninh Nhi mỉm cười nhẹ, mạnh dạn đáp :
"Vâng, tiểu thư. ......Chúng nô tì làm người thức giấc sao ?"
Trà đã lạnh nên không ngon, nàng uống không vô, bụng thì co lại vì đói, gấp rút đáp :
"Không phải, là ta đói quá nên thức dậy, Ninh Nhi đi lấy cho ta ít bánh hoa cúc, bánh liễu nguyệt cùng trái cây mang lên đây. Đi nhanh lên nhé."
"Vâng."
Ninh Nhi vội vàng lui ra, để lại trong phòng 5 con người đang không hiểu chuyện gì. Nhược Vũ trước mặt họ đột nhiên dễ tính, phóng khoáng lạ thường, dáng vẻ lạnh lùng, vẫn máu nhìn qua không tin có thể xuất hiện trên người nàng. Họ vẫn đứng đây, không biết nên làm gì đành trầm mặc nhìn Nhược Vũ đọc sổ sách. Nàng đành lên tiếng phá bỏ không khí ngột ngạt trước.
"Các ngươi cứ ngồi đi, ai bảo các ngươi đứng. Tiện thể sắp xếp chỗ tấu sớ đó cho ta, đọc thấy cái nào không cần thiết thì vứt đi."
"Chuyện này...có hơi......"
A Linh vốn dễ gần, hoạt bát cũng không ngờ nàng lại tùy tiện như vậy.
"Có gì không được, các ngươi là hộ vệ của ta, người của ta, riêng điểm này đã đủ để người khác khinh sợ rồi."
Nghe Nhược Vũ nói vậy, ai cũng không kiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-van-menh-sat-co-tinh/207955/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.