"Ắc ô, có vẻ chúng ta không thể về nhà sớm được rồi."
Trịnh Lân dùng giọng điệu cà lơ phất phơ nói.
"Có... chuyện gì sao?"
Thánh Y yếu ớt hỏi. Tác dụng của thuốc làm cho việc nói đối với cô cũng rất khó khăn.
"Thì là bọn người kia đuổi theo chúng ta đó mà. Không biết là quân của anh hay em nhà họ Lãnh, nhưng theo suy đoán chập chờn của tôi thì phần lớn là quân của tên Lãnh đại thiếu kia, tên Lãnh Phi có lẽ đã bị out khỏi cuộc chơi rồi."
"Vậy sao."
Nhắc đến Lãnh Phi, trong lòng Thánh Y lại nao nao lên. Không hiểu sao khi nhìn thấy hắn bị trúng đạn, cô lại không còn hận hắn như trước kia nữa, mà thay vào đó là loại cảm xúc khó nói thành lời.
Như gần như xa, như sương như gió, một lời khó giải, nghìn câu khó bày.
Nhưng chắc chắn cô sẽ không dính phải hội chứng Stockholm (*),nảy sinh tình cảm đó đối với Lãnh Phi. Trong tim cô, chỉ cần hình bóng người đó là quá đủ rồi.
(*): là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.
Chỉ có điều, Thánh Y không biết rằng hình bóng ấy đang dần dần được thay thế bằng những hình bóng khác với vị trí tương đương.
Dường như không muốn tiếp tục suy nghĩ về đề tài này nữa, cô mở miệng hỏi hai người phía trước:
"Vậy các cậu định làm thế nào với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-truyen-ky/1471474/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.