Editor: Gà
Người ở đây, ai mà không thành tinh chứ? Chuyện vừa xảy ra bên trong, ai cũng đã biết, nhưng không ai dám hỏi, Lan Lăng Yến rất sợ vợ mình bị khi dễ, hơn nữa anh không giống Mộ Thiệu Hoa lo nhiều như vậy, sợ đắc tội Lâm gia không chiếm được lợi, nên trực tiếp hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra bên trong vậy?” Vừa nghe anh hỏi, lập tức tai Mộ Thiệu Hoa dựng thẳng lên, tuy nói sau khi trở về có thể hỏi Điền Ngọc Hinh, chẳng qua trí tò mò, ai cũng có.
Ninh Vân Hoan chưa kịp mở lời, Mộ Minh Lệ đã nở nụ cười: “Có chuyện gì đâu, vừa nãy mẹ cháu bị vấp ngã, ta để nó trở về phòng nghỉ ngơi, sắc trời không còn sớm nữa, các người cũng nên sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Bà vừa dứt lời, ba Lan cũng cười nói: “Nếu bà ngoại đã nói thế, các con hãy về trước đi, lời nên nói ba cũng nói xong rồi, sáng sớm ngày mai ba và mẹ con sẽ đi, không cần tiễn.”
Lan Lăng Yến không thèm nhìn ông, ba Lan bất giác xấu hổ, ánh mắt chứa ý cười.
Mộ Minh Lệ đã lên tiếng, người Mộ gia chỉ có thể cáo từ. Lan Lăng Yến dắt Ninh Vân Hoan ra xe, mãi đến khi xe xuống núi, anh vẫn không từ bỏ hỏi: “Ở trong đó bị khi dễ phải không?”
Ninh Vân Hoan không thèm để ý đến anh, mặt xoay qua chỗ khác, Lan Lăng Yến nâng mặt cô lên, không hề tức giận tính khí nóng nảy của cô, nhéo mặt cô, lại hỏi: “Bị khi dễ đúng không?”
Gương mặt thanh lãnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-trung-sinh/1567649/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.