Editor: Gà
Mí mắt Ninh Vân Hoan buông thõng xuống, lúc này tay chân cô lạnh lẽo, nhưng sợ hãi cũng vô dụng, cô biết bây giờ sợ hãi chỉ sẽ làm mờ lý trí và bình tĩnh của bản thân, bởi vậy mạnh mẽ đè xuống, chỉ vờ như không nghe thấy lời của Mộ Cẩn Ngôn.
"Mày, có phải mày điên rồi không?" Điền Ngọc Hinh run mãnh liệt, suýt nữa còn nói không rõ, lúc này bà ta đã nhanh chóng khóc lên, nước mũi đều chảy ra một ít, nhưng dường như bà ta không nhận ra, lúc này một vị phu nhân có tiếng trong đế đô Trung Hoa đã không còn giữ nổi hình tượng của mình: "Có phải mày điên rồi không? Cẩn Ngôn, là mẹ đây, con làm sao vậy? Mẹ có chỗ nào có lỗi với con, vì sao con đối xử với mẹ như vậy?"
Khóe miệng Mộ Cẩn Ngôn mỉm cười, thấy Điền Ngọc Hinh điên cuồng kêu la, như nhìn thấy cảnh tượng gì rất thú vị, không nói không rằng.
"Vì sao vì sao vì sao?" Điền Ngọc Hinh liên tục hỏi vì sao, Mộ Cẩn Ngôn như nghe được chuyện gì đó buồn cười, ôm vai nói: "Vì sao? Mẹ thân yêu của tôi, mẹ hỏi tôi vì sao?" Anh ta khoa trương giang tay ra, bả vai cũng rụt lại theo, ngay sau đó như không giữ nổi bình tĩnh, sắc mặt lập tức dữ tợn: "Làm gì có nhiều lý do như vậy, chỉ vì tôi thích thôi, vì tôi vui, ít nhất tôi còn giữ mạng lại cho mẹ, mẹ, mẹ nên cảm kích tôi đấy, tôi cũng sẽ không giết anh trai, chắc các người vui lắm nhỉ?"
Nói xong, Mộ Cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-trung-sinh-trung-sinh-nu-phu/562407/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.