Mấy người lúc này có chút bất đắc dĩ, Cố Doanh Tích chỉ có thể nói: "Nếu nhất thời không tìm thấy người, các em ở tạm chỗ của chị trước, bây giờ đúng thời điểm vào học, Ninh Vân Hoan sẽ trở lại trường, ngày mai chị mang các em tới tìm cô ấy." Mấy người thiếu niên tất nhiên là gật đầu đáp ứng.
Dẫn người trở về, Cố Doanh Tích vẫn có chút hồn bay phách lạc, lúc ả nghe thấy tên của Ninh Vân Hoan, khó tránh khỏi làm bản thân ả nghĩ tới người làm ả thương nhớ, nhưng ngay cả một ánh mắt anh cũng không thèm dành cho ả. Biểu tình thất lạc mất mát của ả rơi vào trong mắt của hai người Tạ Trác Doãn, bọn hắn nghĩ: Ninh Vân Hoan tuy làm chuyện tốt như vậy, nhưng Cố Doanh Tích lại có tấm lòng thiện lương, chỉ bởi vì không có tiền cứu những đứa trẻ này mà cảm thấy khó chịu.
Trong mắt hai người đàn ông, Cố Doanh Tích luôn vô cùng hoàn mỹ, làm sao có thể nghĩ tới ả nghĩ tới người đàn ông khác ngay trước mắt hai người, cho nên đều dỗ ả ta. Ninh Vân Thành nói:
"Tích Nhi, em yên tâm, anh có một nửa công ty Ninh gia, nếu không anh tặng tất cả của anh cho em, đến lúc đó chúng ta cũng nhận nuôi mấy trăm đứa trẻ, cho chúng đi học, nuôi dưỡng chúng trưởng thành, làm cho chúng đến kiếp sau vẫn nhớ ơn huệ của chúng ta."
Lời nói kiểu này Tạ Trác Doãn lại không biết mở miệng ra nói như thế nào, bây giờ hắn đã bị tước bỏ quyền thừa kế Tạ gia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-trung-sinh-trung-sinh-nu-phu/562289/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.