Nhịn không được cười lên một tiếng, Tây Trầm nhướn mày nói ra: “Dạng này cũng tốt, ngăn chặn tâm tư dòm ngó của những người khác.”
“Dạng điều khoản này, ngươi không cần hồi báo cho công ty sao?” Dương Lam Nhi thấy Tây Trầm một lát mới phản ứng lại, cũng có chút ngoài ý muốn, thái độ hẳn là tùy ý nàng ra điều kiện.
“Không cần, công ty đã trao quyền làm chủ cho ta.” Tây Trầm nhoẻn miệng cười, trong mắt nhìn có chút hả hê nồng nặc.
Phỏng đoán, công ty cũng không nghĩ tới, Dương Lam Nhi đối với hợp đồng lại hiểu rõ như thế đi! Chỗ có chút mơ hồ không rõ kia vốn là chuẩn bị dùng để chui chữ, bọn họ không nhúng tay lúc đàm luận, liền không muốn nhắc nhở Dương Lam Nhi một chút chỗ có mờ ám, chưa nghĩ, Dương Lam Nhi căn bản không cần người khác nhắc nhở.
“Dạng này tốt nhất, ai không nghĩ lấy nhất bài ra cho người khác làm album kinh điển ra?” Diệp Nhạc Luân hắc hắc một tiếng: “Chút ca khúc này, cho dù là ca khúc kinh điển hội tụ mười năm cũng không có sánh bằng, để những ca khúc khác ghép vào thấy thế nào cũng chán ghét.”
“Đúng!” Dương Lam Nhi một điểm cũng không khiêm tốn.
“Ngươi chính là có lòng tin đối với ca khúc của mình như vậy?” Diệp Nhạc Luân ngoài ý muốn, kỳ thật rất ít nhìn thấy người làm thơ soạn nhạc như Dương Lam Nhi lại không chú ý tới giới giải trí như thế, đến nhạc hội của y tối mai khai diễn cũng không biết.
“Khẳng định, nếu không, ta nào dám muốn loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-trung-sinh-chi-ton-y-tien/4423491/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.