Dương Lam Nhi cười cười: “Bà chủ, người cũng đừng nhìn ta gầy, ta cũng rất có thể ăn, hơn nữa buổi trưa cũng chưa ăn cơm, cũng đói chết ta, cho nên ăn nhiều một chút.”
“Vậy sao?” Bà chủ quán hoài nghi quan sát Dương Lam Nhi một cái, cảm thấy không cho là đúng, một cô bé gái, lại có thể ăn được bao nhiêu? Hài tử trong nông thôn có thể ăn đủ bao nhiêu, bà sao lại không có biết qua? Bất quá, bà chủ quán biết rõ có khuyên nữa, Dương Lam Nhi cũng sẽ không giảm bớt, liền không nói thêm lời.
Nhưng tốc độ mang thức ăn lên rất lẹ, hai món ăn đầu rất nhanh, sau đó là canh, hai món ăn đằng sau chính là nửa ngày cũng không có bóng.
Dương Lam Nhi hiểu rõ, bà chủ quán này là sợ nàng ăn không hết, nghĩ tới hai món ăn này đã làm cho nàng ăn no, liền không cần làm hai món sau nữa.
Biết rõ bà chủ quán này có ý tốt, nên Dương Lam Nhi ngay từ đầu cũng không nói gì, chờ ăn xong hai món mới mở miệng thúc giục: “Bà chủ, lúc nào mới đưa hai cái món còn lại lên a! Ta còn chờ đâu...”
Bà chủ quán cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên, trợn mắt há hốc mồm xem hai đĩa thức ăn kia chỉ còn lại mỡ cùng gia vị, nếu không phải là bà bưng ra, bà cũng bắt đầu hoài nghi phân lượng có phải không có làm đủ hay không?
“Lập tức tới ngay, có thể ăn là phúc, thân thể em gái khẳng định rất tốt.” Bà chủ quán này buông tâm, vội vàng kêu nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-trung-sinh-chi-ton-y-tien/4423454/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.