Lục Dịch khẽ phủi cành cây khô vướng trên y phục, vịn vào tay ghế, từ từ đứng dậy, nhìn Ân Tố Tố hỏi: "Không truy cứu thật sao?"
Ân Tố Tố mím môi không nói.
"Ta nghĩ Ân tiểu thư vẫn là nên truy cứu một chút đi, huyết ngọc quý giá là một phần, nhưng thứ quý giá không nhất định khiến người khác nổi tâm tư lấy trộm nó đâu". Lục Dịch nói xong, chậm rãi đi về phía cửa, nhẹ nhàng mở một kẽ hở.
Gió lạnh theo kẽ hở ùa vào, còn cuốn theo một ít vụn tuyết, nhưng vừa rơi vào trong phòng, lập tức biến thành vết nước biến mất lập tức.
Ân Tố Tố nhìn vụn tuyết biến mất, nhưng lại đang âm thầm nói chuyện với Mặc Mặc.
"Yên Nhiên là người của phủ Quốc công, lại là đích nữ, có món đồ tốt gì mà cô ấy chưa từng thấy qua, sao lại muốn lấy huyết ngọc của ta chứ?"
【Kí chủ, lẽ nào là vấn đề của huyết ngọc?】
Ân Tố Tố hoài nghi trong lòng, lúc đầu khi huyết ngọc được tặng cho cô, cảm thấy có chút kỳ lạ, lúc đó cô chỉ cảm thấy thứ này đáng tiền, sau này lớn rồi mới biết cả kinh thành chỉ có duy nhất một miếng huyết ngọc, hơn nữa tất cả mọi người đều biết nó đang ở trong tay cô.
"Tạ Lục đại nhân nhắc nhở, ta sẽ để trong lòng". Ân Tố Tố nói.
Lục Dịch mở cửa to hơn chút nữa, gió lạnh lập tức ùa vào, khó khăn lắm mới tích được một chút ấm áp trong phòng, trong chốc lát đã giảm xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-trong-sinh-co-ay-khong-theo-hau-bo-tieu-thuyet-nat-nay-nua/2918754/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.