Tiêu Cảnh Vân vừa nghe trang tử đó do Ân phu nhân làm chủ, thì có chút chần chừ, nếu như nằm trong tay A Man thì dễ rồi, nhưng nếu ở trong tay Ân phu nhân, thì cũng phải đến hỏi bà một câu.
"Vậy thì bỏ đi". Bạch Như Sương khẽ mở miệng, "tìm cho muội một khách trạm đi, thanh tịnh chút là được".
Ân Tố Tố trong thoáng chốc bày ra dáng vẻ mù mờ, nhìn Tiêu Cảnh Vân hỏi: "Cảnh Vân ca ca hỏi muội trang tử, là để cho vị tỷ tỷ này ở sao? Vậy muội đi tìm mẫu thân hỏi thử".
Tiêu Cảnh Vân lắc đầu nói: "Không được, quan hệ giữa mẫu thân muội và mẫu thân ta rất tốt, nếu hôm nay ta tìm mẫu thân muội mượn trang tử, ngày mai mẫu thân liền đến hỏi ta mượn trang tử làm gì".
Mà một khi đã hỏi tới, thì không thể giấu được nữa, suy nghĩ của mẫu thân y, y biết rõ chứ, nhưng y không muốn phụ Bạch Như Sương.
Ân Tố Tố cụp mắt nghĩ ngợi, nói: "Khách trạm không an toàn, loại người gì cũng có, nếu muốn yên tâm hơn, chi bằng trực tiếp mua luôn một tiểu trạch viện trong kinh thành đi".
Một khi nhập hộ tại kinh thành, lại tra ra là trạch viện của ai mua, thì chuyện của Bạch Như Sương tuyệt đối giấu không nổi quá ba ngày. Tới lúc đó các quý nữ trong kinh thành nhất định sẽ dời ánh mắt khỏi người cô, vậy thì ngày tháng sau này sẽ dễ sống hơn rồi.
Tiêu Cảnh Vân cảm thấy như vậy cũng không tồi, liền nghe theo kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-trong-sinh-co-ay-khong-theo-hau-bo-tieu-thuyet-nat-nay-nua/2918746/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.