Đúng lúc hai người đang nói chuyện của huyết ngọc, ngoài cửa Vương ma ma gõ cửa gọi: “Tiểu thư, nô tỳ đem huyết ngọc tới”.
Ân Tố Tố trả lời một tiếng, lập tức chạy ra cửa nhận lấy hộp cẩm.
“Làm phiền ma ma rồi”. Ân Tố Tố áy náy nói.
Vương ma ma cười nói: “Nào có phiền, bên ngoài trời lạnh, tiểu thư mau vào trong nghỉ ngơi đi”. Vương ma ma nói, đẩy nhẹ cô vào phòng, cón khép cửa lại giúp cô.
Ân Tố Tố giữ hộp cẩm, khẽ thở dài một tiếng: Tính toán thời gian, ma ma chắc là sắp phải đi rồi, cô thật sự không nỡ. Có điều nghĩ đến sau này Ân phủ sẽ xảy ra nhiều rắc rối liên tiếp, lại cảm thấy ma ma rời đi có lẽ cũng là chuyện tốt.
“Ca ca, huyết ngọc được đưa tới rồi, huynh giúp muội xem xem?” Ân Tố Tố cầm hộp cẩm đi về phía ca ca, đưa cho cậu.
Ân Nguyên Tân nhìn qua Dạ Minh Châu xem xét kĩ càng, phát hiện huyết ngọc trong suốt, không có chút tạp chất nào, nghĩ tới năm đó Triệu gia có được nó, chắc hẳn là tốn không ít tâm tư, chỉ là không biết sao lại hào phóng như vậy.
Hồi nhỏ cậu chỉ cảm thấy đem huyết ngọc tặng cho muội muội, muội muội chắc chắn sẽ rất vui, bây giờ lớn rồi, mới nhận ra chuyện này không đúng lắm.
Trước tiên nói đến chuyện người của phủ Thượng thư làm sao có thể tin vào lời đồn trên phố, tin mấy chuyện Bồ Tát chuyển thế gì đó, chỉ vì muốn tích thiện duyên, mà đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-trong-sinh-co-ay-khong-theo-hau-bo-tieu-thuyet-nat-nay-nua/2918700/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.