Tiêu Cảnh Vân nhận được thư của Ân phủ, Vương quản gia nói là Ân tiểu thư chỉ đích danh muốn y tự mình đem lễ vật bồi thường đến, hơn nữa sau khi nhận được thư, làm phiền trả lời càng sớm càng tốt.
Tiêu Cảnh Vân cho rằng có chuyện gì gấp, ngay lập tức mở thư ra xem.
Thư của Ân Tố Tố không dài, chỉ là đem chuyện của Tống quản sự kể lại từ đầu chí cuối không sót chữ nào, sau cùng thêm một câu: Thói đời quen làm càn, cướp luôn cả trẻ con, người ta muốn báo quan thì không cho, tưởng rằng có thế lực chống lưng thì có thể tùy tiện ức hiếp lão bách tính sao?
Tiêu Cảnh Vân biết rõ y không hề nhúng tay vào chuyện này, khả năng duy nhất chính là người của phủ nha biết Bạch Như Sương sống ở phố Nam, lại biết rõ nơi ở của cô ta, y từng đến đó, ngũ hoàng tử cũng từng đến đó. Vậy nên phủ nha cảm thấy thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nên đè chuyện này xuống.
Sắc mặt Tiêu Cảnh Vân có chút khó coi.
Y biết Ân Tố Tố không nói dối, hơn nữa Bạch Như Sương quả thực từng mấy lần làm ra những chuyện kỳ lạ, sau đó đều nói là do cô ta nằm mơ.
Chuyện này chắc lại là nằm mơ đây.
"Thư của A Man?" Vừa hay Triệu Hồng Mai đi đến, chưa đợi Tiêu Cảnh Vân phản ứng lại đã cầm lấy bức thư.
Vừa đọc xong thư, Triệu Hồng Mai liền phát hỏa.
"Đây là thật sao?" Triệu Hồng Mai siết chặt bức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-trong-sinh-co-ay-khong-theo-hau-bo-tieu-thuyet-nat-nay-nua/2918588/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.