Chương trước
Chương sau
Sao đắt thế!

Ân Tố Tố ngơ ngác hỏi lại: "Thật sự chỉ có ba ngày thôi sao?"

【Kí chủ, không lừa già dối trẻ, ba ngày chính là ba ngày.】

"Ba ngày thì tra được cái gì chứ?" Ân Tố Tố không hiểu rốt cuộc khắc vàng dùng để làm cái gì được đây.

【Thế nên ban đầu Mặc Mặc mới không nhắc đến cái này với kí chủ.】

Ân Tố Tố mím môi, được thôi, cô coi đó là điều đương nhiên rồi.

"Ba ngày đúng là ít, nhưng nếu đưa ra chỉ dẫn, phân bố có mục đích ở khắp nơi, nói không chừng có thể tìm được một ít manh mối có ích, nhưng cũng có thể là lãng phí công sức một phen". Phó Linh nói xong, nhìn Ân Tố Tố, đợi cô đưa ra lựa chọn.

Ân Tố Tố vừa cắn răng vừa dậm chân, trực tiếp dùng cây phát tài trong hệ thống ra đổi.

Một cây phát tài lẽ ra có thể mua được một sư tỷ, kết quả bây giờ phải dùng để đổi 30 thẻ tạm thời, hơn nữa thời hạn sử dụng chỉ có ba ngày.

Phó Linh cầm lấy thẻ nhìn Ân Tố Tố, nói: "Hình tượng, tính cách, tuổi tác đều để ta và Tư Linh sư tỷ quyết định đi. A Man, con nghĩ xem có người nào khiến con hoài nghi không, chúng ta có thể cài mấy người vào chỗ con nghi ngờ".

Ân Tố Tố nghĩ ngợi xong liền viết một danh sách ra.

Kết quả lúc đưa cho Phó Linh, cô đột nhiên lại nghĩ ra thêm một cái tên: Lâu Vọng Các.



"Con liệt kê ra tám người, đây là những người con nghi ngờ?" Phó Linh cầm lấy danh sách hỏi.

Ân Tố Tố lắc đầu trực tiếp nói: "Là những người bình thường con nhìn không vừa mắt, còn có một số con cháu thế gia cũng tham gia kỳ thi lần này, con cảm thấy những người này đi thi chủ yếu là để lấy cái tiếng thôi".

Ca ca cô đã từng nói với cô mấy người, nhìn văn chương họ viết ra có vẻ rực rỡ gấm hoa, nhưng bản chất thì rỗng tuếch. Chắc là lén lút tìm người viết thay, bởi vì chỉ cần thăm dò một phen là biết năng lực thật sự của họ.

Loại người này mà cũng dám đi tham gia thi cử, có qua nổi không?

Khả năng lớn nhất là đám người này có cách qua được kỳ thi, vì muốn dát thêm một lớp vàng lên mặt nên mới đi thi.

"Được, vậy bây giờ ta lên lầu ba tìm Tư Linh sư tỷ sắp xếp, con xuống lầu một nghỉ ngơi đi". Phó Linh nói xong, liền cầm lấy danh sách và thẻ tạm thời, chớp mắt một cái đã bay lên lầu ba.

Ân Tó Tố giương mắt đờ đẫn, không nói nên lời.

Mức độ phân chia của bậc Tông sư rất rộng, sự khác biệt giữa người vừa lên bậc Tông sư và người đã lên bậc Tông sư rất lâu nhưng vẫn chưa đạt đến Đại tông sư không phải chỉ một hai câu là nói hết được.

Ví dụ như Phó Linh sư thúc của cô, tuy nói là bậc Tông sư, nhưng có thể một mình chiến đấu với mười mấy Ân Nguyên Tân cũng là bậc Tông sư mà không rơi vào thế hạ phong.

Mà công phu của cô ở trước mặt Phó Linh sư thúc cũng chẳng qua chỉ là loại tép riu, không đáng nhắc đến.

Trần Viên Viên chỉ liếc mắt đã nhìn ra tâm tư của Ân Tố Tố, bèn nói: "A Man sư muội, sau này phái ta ra ngoài làm nhiệm vụ nhiều chút".

"Hả?" Ân Tố Tố hơi lơ mơ.

"Điểm tích lũy kinh nghiệm chiến đấu càng cao thì ta có thể thăng cấp". Trần Viên Viên ngưỡng mộ đưa mắt nhìn về hướng lầu ba.

Ân Tố Tố khóc không ra nước mắt, sớm biết vậy thà lấy khắc kim đổi một sư tỷ nữa còn hơn, ít ra sư tỷ còn có thể tự tích lũy kinh nghiệm sau đó thăng cấp.

Sau khi sắp xếp xong chuyện quan trọng nhất, Ân Tố Tố cùng Trần Viên Viên xuống lầu một, tìm tạm một gian phòng nghỉ ngơi.

Trung tâm xử lý thông tin tham khảo trạch tử khí thế nhất, sau đó mô phỏng lại y chang, vậy nên các gian phòng bên trong cũng vô cùng xa hoa.

Hơn nữa nhìn từ bên ngoài lầu ba nhìn có vẻ không lớn, nhưng thực ra bên trong lại ẩn giấu bí mật lớn nhất, chỉ có duy nhất lầu một cô đang ở là vừa nhìn qua đã thấy cả mười mấy gian phòng rồi.



Hơn nữa bài trí trong phòng còn có thể tự động thay đổi theo sở thích.

Sau khi Ân Tố Tố loay hoay một lúc mới chợt nhớ ra, trừ người của hệ thống và cô ra thì không ai có thể bước vào đây, nói như vậy có phải cô có thể gửi ít đồ ở đây không?

Dù sao không gian của cô có hạn.

Nghĩ vậy, Ân Tố Tố liền bắt tay vào làm, chuyển đồ đã tích lũy trong mười mấy năm qua đều dọn hết ra, sau đó sắp xếp từng cái một.

"Bách Hương Hoàn". Ân Tố Tố cười, đây hình như là thứ hồi nhỏ cô đăng nhập rồi nhận được, lúc đó Mặc Mặc nói dùng cái này thì cả người đều mang hương thơm, hấp dẫn người khác chú ý, cô nghe vậy bèn không dùng nó nữa.

【Kí chủ không định suy nghĩ lại, dùng thử nó sao? Cái này là Mặc Mặc nhân lúc hệ thống vừa sản xuất liền ôm luôn về tay đó.】

Ân Tố Tố siết chặt bình sứ nhỏ rồi nói: "Mặc Mặc, mùi hương của hoàn này có phải rất nồng nặc không?"

【Bách hương hoa mà, tất nhiên nồng, nhưng không gây khó chịu cho mũi.】

"Tác dụng trong bao lâu?" Ân Tố Tố hỏi.

【Chắc là một năm.】 Mặc Mặc trả lời.

Ân Tố Tố cầm bình sứ chứa Bách Hương Hoàn trên tay, đột nhiên hỏi: "Nếu ta cho Bạch Như Sương dùng Bách Hương Hoàn này, thì đồng nghĩa với việc chỉ cần cô ta ở cách ta không bao xa, ta có thể dựa vào mùi hương này nhận ra đúng không?"

Mặc Mặc trầm ngâm, không ngờ còn có cách dùng này.

【Kí chủ, mùi hương này hấp dẫn người khác, cho dù cách xa hơn ba mét vẫn có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng.】

Mắt Ân Tố Tố sáng lên, vừa hay đúng ý cô.

Sau khi cất Bách Hương Hoàn vào trong hà bao, Ân Tố Tố lại bắt đầu sắp xếp đồng bùa chú.

Có những bùa chú đã quá hạn sử dụng ngả màu ố vàng, không sử dụng được nữa nên cô trả về hệ thống, những bùa chú vẫn còn hạn sử dụng thì cô lấy hết ra, trong đó có bùa phá ác được cất riêng, mấy loại bùa thượng vàng hạ cám khác như bùa say rượu, bùa khiến người khác yêu thương, bùa lưỡng tình tương duyệt thì cứ tùy tiện xếp với nhau.

Sau khi xử lý xong đống bùa chú, Ân Tố Tố lại lấy Phượng Vĩ cầm ra.



Hồi nhỏ lúc luyện tập Phượng Vĩ cầm, không khống chế được lực đạo suýt nữa khiến người khác bị thương, từ đó về sau cô không dùng thêm lần nào nữa, chỉ dùng cầm phổ luyện tập trên loại cầm bình thường.

Bây giờ ở đây không có người ngoài, chắc là có thể luyện tập một lát.

Cuối cùng, Ân Tố Tố lấy ra dụng cụ đặc biệt đựng hai đóa hoa đang nở rộ, một đóa băng liên, một đóa hỏa liên.

Ban đầu định tặng hỏa liên cho ca ca, kết quả lần đó từ Kim Quang Tự quay về thì quên mất, cứ trì hoãn đến tận bây giờ. Kết quả bây giờ ca ca bị nhốt vào Đại Lý Tự rồi, còn bị người khác vu oan gian lận thi cử.

Ân Tố Tố cầm đóa hỏa liên, sau khi cẩn thận đặt nó xuống mới lấy băng liên ra.

Sản phẩm của hệ thống thật sự rất dễ hấp thu, không cần trải qua nhiều bước rườm rà, cũng không khiến kinh mạch bị thương, chỉ cần làm giống như sắc thuốc vậy, nấu lên xong uống là được.

【Kí chủ, nếu như cảm thấy cứ vậy đun lên đáng tiếc thì có thể tạm thời giữ lại, băng liên này có thể làm tăng thêm một phần nội lực, nhưng cũng là thuốc tốt để trị bệnh.】

Ân Tố Tố đột nhiên nhớ tới bông hoa kỳ lạ tới từ Tây vực mà Tiêu Cảnh Vân dùng để trị bệnh, cô chưa từng nhìn thấy đóa hoa đó, cũng không biết trông như thế nào, nhưng bây giờ xem ra chắc là gần giống như băng liên, nên mới trị khỏi chứng bệnh bẩm sinh đó của Tiêu Cảnh Vân.

"Thế thì tạm thời giữ lại đã". Ân Tố Tố cất băng liên đi.

【Kí chủ, nếu còn không dùng đống bùa chú này là lại quá hạn đó.】

Ánh mắt Ân Tố Tố tràn đầy vẻ thích thú, "sắp dùng rồi, ta muốn đợi đến Lễ hội mùa xuân sẽ dùng sạch đống bùa chú này".

Càng nghĩ càng thấy thú vị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.