Nhan Y Hàn nhắm mắt, xung quanh cô là không gian bốn chiều màu trắng lạnh lẽo trong bệnh viện, tiếng xe cảnh sát, xe cấp cứu xen lẫn vào nhau. Màu đỏ của máu, màu xanh của biển, màu trong suốt của nước mắt và màu đen âm u không chút vì tinh tú của sao bầu trời. Như gánh nặng trong đầu cô, vô cùng nặng nề, vô cùng rối bời, vô cùng mệt mỏi. Cô cất lên giọng nói rất trầm:
"Nhan Y Hàn, tôi thật sự rất mệt mỏi"
Nhan Y Hàn gật đầu, đối diện cô, cô ấy nói:
"Tôi biết trong lòng cô thật sự rất đau. Tôi xin lỗi, đã bắt cô phải chịu những đau khổ này thay tôi.Y Hàn, cô là một cô gái tốt"
Cô lắc đầu, níu chặt lấy tay áo cô ấy, giọng cầu xin:
"Bây giờ, tôi thực sự không thể quan tâm những chuyện khác. Nhan Y Hàn, cô có thể, nói tôi biết cách cứu sống Lương thần không? Tôi thật sự rất muốn cứu anh ấy, tôi không muốn anh ấy chết như thế. Cầu xin cô. Tôi cầu xin cô"
Nước mắt cô tuôn ra dày đặc. Nhan Y Hàn giữ lấy bàn tay cô:
"Tôi đương nhiên còn cách cứu anh ấy"
Cô vui mừng, nói:
"Là cách nào, cô nói cho tôi biết"
Cô ấy quay lưng lại, ánh mắt đầy nan giải, nói:
"Anh ấy chết là vì cô, vậy thì, cũng phải xuất phát từ cô mà chữa. Nếu muốn cứu anh ấy, chỉ còn cách, xóa bỏ toàn bộ kí ức về cô khỏi đầu Lương Thần, khiến anh ấy hoàn toàn triệt để quên cô. Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-tro-lai-nu-chu-nam-chu-cut-sang-mot-ben-tranh-duong-cho-bon-tieu-thu/1982962/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.