Sở Lâm há mồm nhìn hai con người trước mặt. Ừ...hai con người...
Aiz...Dựa vào bao năm tình trường của Sở Lâm thì anh có thể khẳng định anh Hai nhà mềnh đã sa phải lưới tình rồi.
" Anh Hai...anh...anh định..." Sở Lâm lắp bắp không nói nên lời
Sở Hiên nhướn mày nhìn Sở Lâm đang đứng như trời trồng phía cửa. Hắn không bôi thuốc cho Minh Nguyệt chẳng lẽ lại để tên đực rựa khác thay cho cô. Như biết tỏng ý nghĩ này của Sở Hiên, Sở Lâm lại càng kinh ngạc.
Oimeoi, anh zai "nạnh nùng" của anh YÊU rồi...
Sở Lâm trợn mắt nhìn Minh Nguyệt, lẩm bẩm: "Tôi bị dọa cho hỏng não rồi, xuất hiện ảo giác rồi...Ôi ôi ôi, Chúa ơi cứu rỗi cuộc đời con đi..." Vứt bịch hộp thuốc xuống rồi chạy vụt ra ngoài
Sở Hiên cau mày nhìn Sở Lâm, đứng dậy nhặt hộp thuốc đang bị vứt lăn lóc dưới sàn lên, mang tới chỗ Minh Nguyệt.
Còn Minh Nguyệt thì...ngơ ngác nhìn bóng lưng Sở Lâm vừa chạy, lại nhìn tới Sở Hiên đang lạnh lùng thầm thuốc vào bông băng kia. Cô có thể nhận định hai người này là anh em ruột bởi bức ảnh trên kệ tủ ở góc phòng kia. Tuy bức ảnh cách Minh Nguyệt một khoảng vả lại cũng đã hơi nhạt màu nhưng cô vẫn có thể nhìn ra trong đó là hai người.
Một người đàn ông mặc tây trang đen rất điển trai, nét mặt nghiêm nghị nhưng cười rất hiền hòa, ánh mắt cũng mang ý cười đang ôm eo một người phụ nữ. Người phụ nữ này có nét đẹp quý phái, gương mặt xinh đẹp thanh tú, từng đường nét trên gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-tro-lai-im-come-back/137854/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.