Quay đầu lại, Minh Nguyệt không nhịn được mà há hốc mồm...
Mợ nó, cô đang nhìn thấy cái gì thế này?!
Một nam nhân diện bộ comple hồng chói lóa nhìn rất ư là "nam tính" đang chạy thục mạng, phía sau là mấy thanh niên " cây đen" cầm súng đuổi theo bông hoa màu hường nào đó.
Đờ phắc, mấy tên kia bị ngu à, hắc bang kiểu gì có súng mà không bắn, cứ cầm để dọa người thế kia??? (T/g: Sao ta thấy cái câu "súng mà không bắn" nó cứ người nhớn làm sao ý nhỉ =_=?!)
Lúc bông hồng đó nhìn thấy cô liền hét lớn: " Mĩ nữ, cứu mạng!" Rồi không biết xấu hổ mà trốn sau lưng cô.
Một tên mặt mũi bặm trợn tiến lên một bước, hằm hằm nhìn cô quát: " Ả bánh bèo kia, tránh ra! "
Minh Nguyệt đen mặt. Khụ...Đúng là với cái cơ thể " thân em như tấm lụa đào" này thì trông cô hơi bánh bèo thật, nhưng mà cô vẫn là siêu cấp sát thủ à nha. Tên này lại không biết điều mà nói cô như vậy, đúng là chán sống rồi.
Luồng sát khí của cô tỏa ra khiến tên kia có phần run sợ nhưng em nó cứ "điếc không sợ súng" mà chuẩn bị tấn côngcô.
Tên chết tiệt nhà mi, bà đây đang ngứa mắt tên ẻo lả kia lắm rồi á nhá, còn định chọc giận bà nữa sao?!
Và thế là em trai ngoan đã ăn chọn một cái dép của chị Nguyệt. Mấy thằng đàn em đằng sau thấy vậy liền xông lên nhưng súng chưa kịp bóp cò đã bị cô đá bay đi rồi. Từng tên một bị cô trút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-tro-lai-im-come-back/137852/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.