Anh vội vàng đuổi theo.
Từ xa nhìn thấy Mộc Trạch Tê đeo cặp sách đi về phía cổng trường.
Một chân cô mang giày trắng, chân kia mang dép lê trong lớp học bơi, hai bên cao thấp bước đi khập khiễng, bóng lưng yếu đuối như cành liễu tiêu điều.
"Mộc Trạch Tê." Nghiêm Kỷ gọi cô lại.
Mộc Trạch Tê nghe thấy có người gọi mình thì quay đầu lại nhìn.
Nghiêm Kỷ nhìn thấy trong mắt Mộc Trạch Tê đều là sự kinh ngạc, dường như rất kinh ngạc trước sự xuất hiện của anh.
Anh hỏi: "Cậu về bằng cách nào?”
Mộc Trạch Tê cũng cảm thấy kỳ lạ, cô vốn định tìm người mượn tiền để đi taxi, nhưng trong sân trường lại không có một người, đột nhiên như không có người, cô chưa gặp được ai cả.
Kỳ lạ đến đáng sợ.
Mộc Trạch Tê chỉ có thể căng da đầu nói với Nghiêm Kỷ, rầu rĩ hỏi: "Nghiêm Kỷ... Cậu có thể cho tôi mượn 30 tệ để đi taxi không, thứ hai tôi sẽ trả lại cho cậu.”
Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tê, làn da trắng sáng của cô sáng lên dưới ánh đèn đường, lập tức khiến anh nhớ tới Mộc Trạch Tê giống thứ gì đó.
Gần trường có một cửa hàng bánh ngọt, bên trong bán một loại thạch hình con thỏ mềm như bông, núng nính trắng sữa. Trông rất mềm và ngon.
Yết hầu trượt xuống, Nghiêm Kỷ thu hồi ánh mắt: "Để tôi đưa cậu về.”
Nói xong, bác Trần đúng lúc lái xe tới.
Mộc Trạch Tê sửng sốt, sau đó theo bản năng lau sạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-tra-xanh-tro-thanh-do-choi-cua-nam-chinh/2746790/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.