Sau đó, cô thấy bộ quần áo màu xanh trắng nằm trong thùng rác lộn xộn.
Mộc Trạch Tê nhặt quần áo về, giặt sạch sẽ, chỗ có vết máu vò đi vò lại, giặt hết lần đến lần khác.
Từ nhỏ Nghiêm Kỷ đều như vậy.
Anh hòa nhã khách sáo với mọi người nhưng lại luôn khiến người ta có cảm giác xa cách hơn là khinh thường.
Cô chưa từng biết, khoảng cách giữa nhà mình và nhà họ Nghiêm còn sâu hơn cả eo biển Bering.
Bản thân cô hết lần này đến lần khác đi tìm Nghiêm Kỷ gây phiền phức cho anh, Mộc Trạch Tê đôi khi có thể nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn của Nghiêm Kỷ đối với mình, mặc cho ai cũng sẽ cảm thấy phiền phức mà chán ghét.
Nhưng Nghiêm Kỷ chưa từng từ chối cô, khiến cô cảm thấy khó xử, bản thân cô luôn ôm tâm lý may mắn.
Sau khi Mộc Trạch Tê giặt xong, cô mang quần áo ra phơi ở ban công, cô bình tĩnh chăm chú nhìn bộ đồng phục học sinh đã có dấu ấn cơ thể của Nghiêm Kỷ, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Sự thân thiện và dịu dàng mà Nghiêm kỷ đối với người khác chỉ là do sự giáo dục tốt đẹp mà gia đình mang lại, cô không nên lợi dụng sự hàm dưỡng của người khác để thực hiện những ảo tưởng không thực tế.
Buổi tối đi ngủ Mộc Trạch Tê cuộn tròn lại, không nhúc nhích nằm trên giường, cho dù như thế nào cũng không ngủ được.
Yêu cầu của mẹ luôn rất cao, rất nhiều chuyện cô cắn răng nén nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-tra-xanh-tro-thanh-do-choi-cua-nam-chinh/2746787/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.