Cuối cùng Nghiêm Kỷ nói với chủ nhiệm giáo dục điều gì đó, sau đó mới chậm chạp đi ra cửa.
Sau khi bước ra khỏi cửa, Mộc Trạch Tê vươn đôi tay trắng nõn túm lấy vạt áo đồng phục của Nghiêm Kỷ, Nghiêm Kỷ ngừng lại, quay đầu lại nhìn cô.
Tóc mai của Mộc Trạch Tê rủ xuống vài sợi trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô khẽ đung đưa, thoạt nhìn vô cùng mềm mại.
Cổ họng nuốt nước bọt mấy lần muốn nói chuyện, nhưng trong cổ họng lại không có nước miếng, còn bị cạo đau đớn, giống như trái tim mình vậy.
Giọng Mộc Trạch Tê khàn khàn: "Nghiêm Kỷ... Tôi... Tôi..."
Giọng của Nghiêm Kỷ rất bình tĩnh: "Cậu muốn nói gì?”
Mộc Trạch Tê dừng một chút. Phải, cô định nói gì? Cô có thể nói gì? Có mặt mũi gì mà nói?
Đừng chán ghét mình? Đừng chán ghét mình? Khóc lóc kể lể rằng tất cả những điều này không phải là ý định thực sự trong tim của cô?
Mọi chuyện đều đã làm, Mộc Trạch Tê không có cái thể diện đó.
Mộc Trạch Tê buông vạt áo của Nghiêm Kỷ ra, lắc đầu. Nghiêm Kỷ nhìn cô thật sâu, rồi rời đi.
Mộc Trạch Tê trở về ngôi nhà tối tăm trống trải, mẹ cô vẫn đang tăng ca.
Mộc Trạch Tê cuộn tròn trong chăn. Cô vẫn không khóc, không biết vì sao lại không thể khóc được.
Cô sợ hãi, sợ ánh mắt lạnh lùng của ngày mai, sợ tin đồn nhảm, sợ sự xa lánh của các bạn cùng lớp.
Cô sợ hãi và muốn trốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-tra-xanh-tro-thanh-do-choi-cua-nam-chinh/2746771/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.