Chương trước
Chương sau
Nghiêm Kỷ tiến lại gần một bước, Mộc Trạch Tê theo bản năng lui về phía sau một bước.

Nghiêm Kỷ sửng sốt, lại tiến gần một bước, Mộc Trạch Tê lại lui. Hai người họ giống như đang nhảy tango.

Mộc Trạch Tê thủy chung duy trì khoảng cách.

Theo động tác của cô, bông tai trên tai lắc lư lóe lên ánh sáng, chiếu thẳng vào trong lòng Nghiêm Kỷ.

Sắc mặt Nghiêm Kỷ âm trầm đến đáng sợ, nghiêm túc nói: "Mộc Trạch Tê, cậu có bất kỳ khó khăn gì có thể nói với tôi. Liên quan đến tiền bạc không phải là vấn đề lớn.”

Nghiêm Kỷ nói rất uyển chuyển. Nhưng anh càng uyển chuyển, Mộc Trạch Tê liền biết Nghiêm Kỷ đã biết nhiều hơn.

Một loại cảm giác đau đớn gần như xé toạc tầng tôn nghiêm cuối cùng, lan ra toàn thân Mộc Trạch Tê.

Anh săn sóc dịu dàng như vậy, khiến Mộc Trạch Tê cảm thấy mình rất không chịu nổi, cảm giác mình là một kẻ thấp hèn. Cô vất vả lắm mới hạ quyết tâm, nhưng khi gặp Nghiêm Kỷ, cô gần như đã tan thành từng mảnh.

Không cần...

Cả người Mộc Trạch Tê cứng ngắc, môi run rẩy mấy lần, muốn lấy tấm vải che đi mặt của mình: "Không phải, tôi chỉ đi uống rượu mà thôi.”

Nghiêm Kỷ trầm mặc, u ám nhìn Mộc Trạch Tê.

Đôi khi, là một người bình thường không cách nào hiểu được tại sao một người lại chết vì sĩ diện, nhục nhã và cố chấp.

Rõ ràng chỉ là một câu nói, một câu thỉnh cầu, cầu xin, có cái gì mà không buông xuống được.

Một số người có thể chịu đựng mọi gian truân vất vả, có thể chịu đựng được sự sỉ nhục dưới háng.

Nhưng một số người lại không thể.

Đối với những người có lòng tự trọng đã thấp biến thành bụi bặm, đó là tôn nghiêm cuối cùng trong lòng cô, cũng là sợi dây duy nhất giữ chặt cô.



Một khi bị xé toạc, sợi dây cuối cùng của một người bị đứt, thì người đó không còn muốn làm người nữa.

Tình huống hiện tại của Mộc Trạch Tê, 'bạn gái cho thuê' nghe giống như một 'công việc bán thời gian' mang theo một loại phân biệt đối xử không chính thức.

Ngoài việc nắm tay, ôm, hôn môi và đụng chạm da thịt. Cô dành nhiều thời gian hơn với sự dịu dàng, gần gũi, lắng nghe để đồng hành cùng khách hàng.

Mặc dù cô đã bán nhan sắc của mình để kiếm tiền, đó là những gì cô kiếm được. Không liên quan đến bất cứ ai.

500 vạn đối với một số người chỉ là một cái búng tay, nhưng đối với một số người nó lại thực sự nặng nề như một ngọn núi.

Mộc Trạch Tê đã tính toán rồi, nhà ở tiểu khu Khang Thanh đã bán, cộng thêm khoản thế chấp nhà cũ. Tính toán đầy đủ, cũng còn lại 280 vạn.

Lần đầu tiên gặp Chu Đan, chỉ có một đơn. Cô được trả 2 vạn, và không lâu sau đó cô sẽ kiếm được nó.

Cô kiếm được nó.

Nghiêm Kỷ không phải đang thương lượng, mà nói thẳng: "Tôi đưa cậu về.”

Nghiêm Kỷ cực kỳ thông minh, giỏi hiểu lòng người. Anh biết, Mộc Trạch Tê đã học được cách bất lực không quan tâm đến anh.

Cho tới bây giờ cô đều làm những chuyện sai lầm, nhưng cô vẫn làm. Cô cảm thấy bối rối và xấu hổ về hành động của mình. Thậm chí tự hạ thấp lòng tự trọng và nhân phẩm.

Hơn nữa, nhất định có những thứ khác buộc Mộc Trạch Tê đi trên con đường cực đoan này.

Mộc Trạch Tê vội vàng từ chối: "Bạn của tôi còn đang ở đây, tôi có thể tự mình về!”

Bạn? Nghiêm Kỷ cười lạnh, nhìn chằm chằm vết son trên môi Mộc Trạch Tê, thốt ra một tiếng “à?” đầy nghi ngờ.

"Phải không? Hóa ra là bạn à? Tôi không biết cậu có một người xa lạ như vậy đấy. Bên cạnh không có một người quen đi cùng cậu, dì Vạn Dung có biết không?”



Mộc Trạch Tê thoáng cái liền nắm lấy. Không thể cho mẹ biết.

Cuối cùng Mộc Trạch Tê chào hỏi Chu Thiền/ Chu Đan, vẫn đi về trước.

Khi ở trên xe, Mộc Trạch Tê xin lỗi trên điện thoại di động và trả lại 2/3 số tiền cho đối phương.

Chu Thiền/Chu Đan nhận, đồng thời bày tỏ mong được gặp lại Mộc Trạch Tê. Hai người tán gẫu vài câu, Mộc Trạch Tê vẫn luôn trả lời tin nhắn.

Trách không được Nghiêm Kỷ không biết gì hết, thì ra là cô dùng điện thoại di động mới, không dùng chung với tài khoản cá nhân.

Nghiêm Kỷ rất không vui. Nhìn chiếc điện thoại mới trong tay cô, cô vô cùng cẩn thận. Cẩn thận như vậy, chị họ cho Mộc Trạch Tê làm việc này phải che giấu. Rốt cuộc cô ấy muốn làm đến bước đường nào?

Ngực Nghiêm Kỷ bị đè đến phát đau, cũng gửi tin nhắn cho Triệu Nhạc Sinh đi điều tra.

Tại sao anh lại quan tâm đến chuyện này? Nghiêm Kỷ biết, không phải đơn giản vì không quen, mà là dục vọng chiếm hữu.

Buổi tối Nghiêm Kỷ mang theo sự nóng nảy, sau đó nghĩ đến việc phân tán lực chú ý.

Anh như thường lệ, khi duyệt qua một trang web đồ chơi tình dục nào đó, nhìn thấy một bộ trang phục miêu nữ cực kỳ thuần khiết và ma mị.

Nghiêm Kỷ không mua về kích thước như trước, mà suy nghĩ một lúc, ma xui quỷ khiến anh đặt hàng theo kích thước gần với cơ thể của Mộc Trạch Tê.

Khi anh kéo xuống, nhìn thấy một cửa hàng vớ tình thú mới mở, anh dừng lại.

Cửa hàng vớ cũng không có gì, nhưng hình ảnh người mẫu trên cửa hàng, khiến cho tâm tình u ám của anh càng nóng hơn.

Anh lập tức nhận ra chân của người mẫu trang bìa là ai.

Cửa hàng này rất mới, nhưng nó lại được đưa lên trang chủ.

Nghiêm Kỷ click vào. Phát hiện bên trong là vớ mà người mẫu đấu giá mặc, kèm theo một đoạn video ngắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.