Hai ngày sau, kết quả của buổi đề xuất tiếp thị được công bố. Lần này hai phần ba số thí sinh đã bị loại. Các nhóm bị loại đều dược nêu lý do, khiến mọi người đều hài lòng với kết quả và quay trở lại với công việc của mình, chờ cơ hội năm sau.
"Chúng ta đậu thật sao!?" Lâm Chí Mẫn cảm thấy rất khó tin, muốn xác nhận với các thành viên trong nhóm.
"Đúng rồi!" Một thành viên khác phấn khích trả lời.
"Ôi trời, ban đầu em đăng ký với tâm lý "cứ thử xem sao", vậy mà không ngờ chúng ta có thể vào vòng chung kết rồi!" Lâm Chí Mẫn phấn khích vô cùng, gắp một chiếc đùi gà đặt vào bát của Ôn Bình hàn: "Cảm ơn chị Hàn đã cho em vào nhóm!"
"Đều nhờ nỗ lực của riêng em mà." Ôn Bình Hàn cười đáp.
Mặc dù bình thường Lâm Chí Mẫn rất hay lười biếng trong giờ làm, nhưng cũng có thế rất nghiêm túc khi cần thiết. Năng lượng tuổi trẻ của cô là động lực rất lớn cho các thành viên trong nhóm, bản thân cô cũng hoàn thành rất tốt công việc được giao.
"Nửa tháng qua mọi người vất vả rồi, tối nay đi ăn một bữa ra trò đi, chị khao." Ôn Bình Hàn nói.
"Tuyệt! Em mệt quá trời rồi, cần ăn uống tẩm bổ!" Lâm Chí Mẫn hưởng ứng rất nhanh.
Chiều hôm đó, Ôn Bình Hàn nhận được thông báo, gọi nhóm trưởng của tất cả các nhóm đã vượt qua bài đánh giá tham dự một cuộc họp để công bố nhiệm vụ đánh giá cuối cùng.
Cuộc họp vẫn do Phương Ninh Thù chủ trì, nói ngắn gọn nhiệm vụ lần này: dự án trực tiếp.
Những người tham gia còn lại sẽ được tự do lập nhóm, nhưng không giới hạn quy mô nhóm. Nếu đủ tự tin, thậm chí có thể làm việc một mình.
Nhiệm vụ lần này là chọn ngẫu nhiên một dự án từ danh mục đầu tư hiện tại của công ty. Bất kỳ ai hoàn thành thành công nhiệm vụ sẽ chứng minh được năng lực của mình. Nhưng cần lưu ý, ngay cả khi một nhóm hoàn thành nhiệm vụ, cũng không có nghĩa toàn bộ thành viên đều sẽ được đánh giá đậu.
Thế nên không ai ngờ, bữa tối tụ họp đó lại trở thành bữa tiệc chia tay.
Sau bữa ăn, mọi người thảo luận về việc lập nhóm lần nữa.
Một số thành viên cho rằng quy mô hiện tại của nhóm quá lớn. Vì không phải cũng có thể được chọn, nên một đội lớn sẽ làm giảm cơ hội tỏa sáng của từng cá nhân. Một nhóm từ hai đến bốn người sẽ lý hơn hơn để hợp tác cũng như thể hiện thế mạnh của từng người.
Ôn Bình Hàn nhận ra một số thành viên muốn tách ra và thành lập nhóm riêng của họ, nàng mỉm cười nói: "Không sao, dù sao chúng ta cũng là một đội hợp tác tạm thời. Bây giờ có cơ hội tốt hơn thì phải đưa ra lựa chọn, mọi người hãy làm theo bản năng của mình, không cần lo lắng về cảm xúc cá nhân hay mặt mũi gì."
Mọi người đều tán thành, một số thành viên bày tỏ ý định tìm kiếm đồng đội mới, sau cùng chỉ còn Ôn Bình Hàn, Lâm Chí Mẫn và một thành viên khác còn ở lại nhóm.
Ba người mỉm cười nhìn nhau, Lâm Chí Mẫn hỏi: "Chúng ta có nên tuyển thêm đồng đội không? Giai Giai dù gì cũng là giám sát viên, nhưng em chỉ là tổ viên mà thôi. Có nên tìm thêm một giám sát viên hay quản lý kinh doanh không?"
Ôn Bình Hàn cùng thành viên cân nhắc một lúc, rồi quyết định: "Không cần đâu, mọi người nói đúng, một nhóm quá nhiều người có thể làm tăng hiệu quả làm việc, nhưng lại giảm cơ hội tỏa sáng của từng thành viên, còn làm gia tăng thời gian giao tiếp. Ba chúng ta là vừa đủ để tạo ấn tượng với ban lãnh đạo rồi, cho dù không thành công, ít nhất cũng có thể gây được sự chú ý."
Hai người còn lại đều đồng ý. Dù gì họ cũng không quá mong đợi được chọn, mục tiêu của họ chỉ là được ban lãnh đạo chú ý để thuận tiện cho các lần thăng chức trong tương lai.
Ngày hôm sau, Ôn Bình Hàn nộp danh sách nhóm lên văn phòng quản lý. Nàng gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói: "Mời vào."
"Đây là danh sách nhóm tôi." Ôn Bình Hàn đặt danh sách lên bàn, rồi ngẩng đầu nhìn Phương Ninh Thù.
"Được rồi. Cô có đang bận không? Nếu không ngồi đợi một lúc đi, chờ những nhóm khác nộp danh sách rồi tôi sẽ phân công dự án cụ thể." Phương Ninh Thù nói.
"Được." Ôn Bình Hàn ngồi ở sofa, nhìn quanh văn phòng, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi.
"Cô muốn hỏi Tạ tổng đang ở đâu đúng không?" Phương Nình Thù ngẩng đầu hỏi.
Ôn Bình Hàn sững sờ, rồi từ từ gật đầu.
"Đi xã giao rồi."
"Sao không đưa cô đi cùng?"
Từ khi Phương Ninh Thù vào công ty, Tạ Tri Phỉ hiếm khi không mang cô theo cùng. Phương Ninh Thù còn nhiều lần chủ trì cuộc họp thay cô, khiến tầm quan trọng của cô trong công ty được nhiều người biết đến. Thế nên hôm nay thấy có mỗi Phương Ninh Thù ở văn phòng khiến Ôn Bình Hàn có chút khó hiểu.
"Xã giao riêng." Phương Nình Thù dừng lại một chút, rồi lại nói thêm một cách đầy ẩn ý: "Với Lý tổng, Lý Hồng Ngạn."
"Ồ.." Ôn Bình Hàn từ từ quay đầu lại, nhìn chằm chằm tách trà trên bàn, nhìn một lúc nàng lại cầm lên nhấp một ngụm.
Đắng chát đến lạ.
Không lâu sau, những nhóm khác cũng đến, tạo thành hơn mười mấy nhóm, xem ra ai cũng có chung tư tưởng về quy mô nhóm.
"Để đảm bảo công bằng, chúng ta sẽ quyết định dự án bằng cách rút thăm ngẫu nhiên." Phương Ninh Thù vừa nói vừa đưa hòm thăm ra: "Bất kể mọi người rút được dự án gì, cũng không được rút thăm lại, thương trường là chiến trường, có thể phải đối mặt với bất kỳ loại đối thủ, bất kỳ loại dự án nào. Nếu may mắn không đứng về phía ta, vậy chỉ còn cách đối đầu với vận rủi thôi."
Mọi người đều tham gia rút thăm dự án. Ôn Bình Hàn - người nổi tiếng F-luck đợi đến cuối cùng mới tham gia rút thăm, vừa mở ra, nàng lập tức thay đổi nét mặt.
Phương Ninh Thù phụ trách ghi lại dự án, đến khi nhìn vào tờ giấy của Ôn Bình Hàn, cô khẽ giật giật khóe môi trước khi ghi chép lại - Tập đoàn Cố thị.
"Đây là tài liệu cho từng dự án, mọi người mang về nghiên cứu kỹ. Thời gian đánh giá kéo đài hai tháng, nhóm nào hoàn thành sớm hơn sẽ được cộng điểm, nhưng dù sao cũng là thực chiến, nếu gặp khó khăn có thể đến nhờ tôi giúp đỡ, nhưng những yêu cầu như vậy cũng sẽ được ghi nhận lại. Mục tiêu quan trọng nhất là bảo vệ dự án, không để dự án xuất hiện nguy cơ, nếu dự án trong tay mọi người bị hủy, thì sẽ trực tiếp bị loại."
Tóm lại, yêu cầu tối thiểu là duy trì trạng thái hiện tại của dự án. Ngay cả những người đang nghĩ đến việc lười biếng cũng nên biết rằng không được phép để dự án bị hủy.
Ôn Bình Hàn mang tài liệu trở lại văn phòng, sau đó share các bản scan cho Lâm Chí Mẫn và thành viên trong nhóm. Những ngày tiếp theo, họ đều tranh thủ lên kế hoạch tiếp cận, thậm chỉ còn họp vào cuối tuần để bàn chiến lược.
Cuối tuần, họ tụ tập lại tại một quán cà phê, nhưng Lâm Chí Mẫn cảm thấy nơi này quá công khai nên đề xuất: "Hay là mai đến chỗ em đi? Nhưng nhà em hơi nhỏ đó, có thể cả bọn phải ngồi lên giường."
Hai người còn lại: "..."
Ôn Bình Hàn thở dài: "Đến nhà chị đi."
Hôm sau, nàng chuẩn bị một bữa trưa đơn giản, dọn dẹp lại căn hộ, rửa một ít trái cây trong khi lúc chờ thành viên trong nhóm đến.
Một lúc sau chuông cửa reo, nàng vội ra mở cửa, nhưng sững sờ khi nhìn thấy người đến.
"Surprise!" Người ngoài cửa nở nụ cười rạng rỡ với nàng.
"Sao em đến mà không báo trước vậy?" Ôn Bình Hàn thầm cảm thấy may mắn vì đã dọn phòng trước rồi.
"Em mới rời công ty nên muốn sang chơi tí. Lâu rồi chúng ta không gặp nhau." Tạ Tri Phỉ mỉm cười đáp.
"Mọi thứ đã ổn thỏa chưa?"
"Tạm ổn rồi." Tạ Tri Phỉ vào nhà ngồi, khi nhìn đến đĩa trái cây trên bàn thì mừng rỡ thốt lên: "Chị biết em sẽ đến sao?"
"Không có..."
"Ấy? Lần đầu thấy chị mặc đồ ngủ đó, dễ thương quá!"
Ôn Bình Hàn nhìn xuống, nàng đang mặc bộ đồ ngủ Mickey Mouse mà Ổ Thiến Thiến đã tặng nàng cách đây nhiều năm. Đột nhiên thấy có chút xấu hổ, nàng vội vào phòng ngủ thay sang một bộ đồ thể thao.
Tạ Tri Phỉ cởi áo khoác ngoài và đang ăn một quả cà chua bi, hơi ngạc nhiên khi trông thấy nàng: "Sao chị thay đồ rồi? Ban nãy dễ thương hơn nhiều."
Hừm, không muốn bị ai đó nói là dễ thương thôi!
"Lần trước Phương Ninh Thù nói là em xã giao riêng với Lý Hồng Ngạn?" Ôn Bình Hàn ngồi đối diện cô, cũng ăn cà chua bi.
"Ừm." Tạ Tri Phỉ nghiêng người về phía trước, nở nụ cười tự hào: "Em đang muốn học hỏi kinh nghiệm kinh doanh ở nước ngoài của họ, cũng có ý định cử vài người sang công ty họ để đào tạo."
"Anh ấy có đồng ý không?"
"Cho nên em mới đi đàm phán đó."
Ôn Bình Hàn gật đầu.
*Ting, ting ting*
"Hửm? Ai vậy?" Tạ Tri Phỉ nhìn về phía cửa: "Shipper hả chị?"
"Không phải, là Lâm Chí Mẫn và những người khác." Ôn Bình Hàn đáp, rồi đứng dậy mở cửa. Đột nhiên nàng nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ sau lưng, nàng quay lại thì thấy Tạ Tri Phỉ đang lao vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
"..."
"Chị Hàn, chị có ở nhà không." Lâm Chí Mẫn gọi vào.
"Đến ngay đây." Ôn Bình Hàn ra mở cửa, mời cả hai vào nhà rồi đưa họ hai đôi dép lê.
"Wow, đôi giày đẹp quá, sao không thấy chị mang bao giờ?" Lâm Chí mẫn hỏi khi thấy đôi giày cao gót gần đó.
"Ờm...Đi làm thì ai mang giày cao gót làm gì, chỉ lúc đi gặp khách hàng chỉ mới đeo thôi." Ôn Bình Hàn nói.
"Có lý. À đúng rồi, bọn em có mang cà phê cho chị đây." Lâm Chí Mẫn vui vẻ đưa một cốc cà phê cho nàng, rồi quay sang nhiệt tình giới thiệu cho đồng nghiệp mới đến đây lần đầu: "Vào đi đừng ngại, cứ tự nhiên như ở nhà nhé. Nhà này Hàn tỷ thuê đấy, đắt lắm luôn! Mặc dù là căn hộ một phòng ngủ thôi nhưng phòng ngủ rất rộng..Ơ sao chị đóng cửa phòng ngủ rồi? Bọn em có thể vào xem không? Em muốn giới thiệu với Giai Giai một chút vì cậu ấy đang muốn trang trí lại phòng ngủ."
Ôn Bình Hàn vội chặn ở cửa, ngại ngùng nói: "Bên trong hơi bừa bộn, chờ lần sau chị dọn dẹp lại nhé, giờ mình tập trung vào công việc thôi."
"Được, mình bàn chuyện chính đi." Đồng nghiệp cũng đồng ý.
"Được thôi." Lầm Chí Mẫn ngồi phịch xuống ghế, nhìn thấy chiếc áo khoác trên tay vịn sô pha, vội thốt lên: "Ôi, em để ý chiếc áo khoác này lâu lắm rồi, nhưng mà đắt quá mua không nổi, chị Hàn cũng biết hưởng thụ quá đi!"
Ôn Bình Hàn nhìn sang chiếc áo khoác, cứng nhắc giải thích: "Thi thoảng chị mặc đi tiếp khách hàng VIP."
"Nghe thích thế, em cũng muốn kiếm nhiều tiền như chị, thích gì mua đó!" Lâm Chí mẫn quyết tâm nói.
Bên trong phòng ngủ, Tạ Tri Phỉ dựa vào cửa nghe lén bên ngoài nói chuyện, thấy cả nhóm bắt đầu chuyển sang thảo luận công việc, cô mới rón rén bước từng bước, cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng động gì.
Phòng ngủ ngoại trừ giường và bàn trang điểm còn có một giá sách, chứa đầy sách giáo khoa tiếng Anh, các tác phẩm văn học, tài liệu khoa học xã hội và một số sách liên quan đến chuyên môn. Bỗng cô chú ý đến bức ảnh tốt nghiệp được đúng khung đặt trên kệ, Ôn Bình Hàn mang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, như thể đã xảy ra chuyện gì không vui trong buổi chụp ảnh tốt nghiệp.
Cô khẽ chạm vào bức ảnh, như thể đang muốn xoa dịu hàng mi đang nhăn lại kia.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chị ấy dù không cười cũng xinh quá đi!
Chờ lúc Lâm Chí Mẫn và đồng nghiệp của nàng rời đi, đã gần năm giờ chiều. Ôn Bình Hàn tiến họ rồi đóng cửa, sau đó lập tức chạy vào phòng ngủ, nàng mở cửa bước vào và thấy Tạ Tri Phỉ đang ngủ say trên giường.
Ôn Bình Hàn rón rén lại gần, ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, khẽ mỉm cười. Nàng nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô, cẩn thận vươn tay gạt một lọn tóc lòa xòa trên mặt cô.
Nhưng Tạ Tri Phỉ lập tức thức dậy, nhìn vào mắt nàng.
"Ngủ bao lâu rồi?" Ôn Bình Hàn vẫn giúp nàng vén tóc ra sau tai.
Tạ Tri Phỉ cố nhấc đồng hồ lên nhìn thời gian: "Hơn hai tiếng!"
"Ngủ lâu như vậy, có thấy chóng mắt không?"
"Không chắc nữa." Tạ Tri Phỉ ngồi dậy, lắc lắc đầu, rồi lại nằm phịch xuống: "Hình như hơi nhức đầu, em không muốn dậy, muốn ngủ tiếp."
"Từ từ thôi, đừng ngủ nữa."
"Nhưng em vẫn còn buồn ngủ." Tạ Tri Phỉ lẩm bẩm.
"Vậy chị nói chuyện với em nha?"
"Được."
"Nói gì đây?"
"Tùy chị."
Sau một lúc im lặng, Ôn Bình Hàn vẫn không biết nói gì, nàng cười hỏi: "Em có chuyện gì muốn hỏi chị không?"
"Có." Tạ Tri Phỉ xoay người, đối mặt với nàng, ngập ngừng hỏi: "Có phải Lâm Chí Mẫn thường xuyên đến đây không?"
"Có vài lần."
Tạ Tri Phỉ bĩu môi, quay lưng lại với Ôn Bình Hàn, im thin thít.
"Sao vậy?" Ôn Bình Hàn xoa đầu cô.
"Em đang ghen tị với cô ấy, vừa cởi mở lại nhiệt tình, cô ấy cư xử như mình là chủ nơi này vậy, đừng nói có mỗi em thấy ngại khi ở đây đi?"
Vừa dứt lời, Ôn Bình Hàn đã rút tay lại, rời giường.
Nghe thấy tiếng động, Tạ Tri Phỉ quay lại nhìn nàng, chớp chớp mắt: "Chị giận rồi sao?"
Ôn bình Hàn mở ngăn kéo, lấy thứ gì đó ra rồi ném sang.
Tạ Tri Phỉ vội bắt lấy, là một chiếc chìa khóa.
Cơn buồn ngủ lập tức biến mất. Nàng cười toe toét, giữ chặt chiếc chìa khóa trong tay: "Cho em sao!?"
"Chìa khóa dự phòng, em giữ một cái đi, phòng lúc chị làm mất chìa khóa thì tìm em." Ôn BÌnh Hàn nói.
"Không thành vấn đề." Tạ Tri Phỉ hào hứng hôn lên chiếc chìa khóa, rồi vòng tay ôm lấy Ôn Bình Hàn, cảm thấy vô cùng thỏa mãn: "Chị là tốt nhất!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]