Chương trước
Chương sau
Tạ Tri Phỉ nhai quả dâu tây rồi đột ngột xoay người, vùi mặt vào gối, im bặt.

Ôn Bình Hàn nhìn một lúc, thấy lỗ tai cô dần đỏ lên, cảm thấy thấy buồn cười, còn cố ý hỏi: "Muốn chị đút tiếp không?"

"Muốn!" Tạ Tri Phỉ thầm nghĩ, xấu hổ thì cũng xấu hổ rồi, còn sợ gì chứ? Nên trước tiên cứ tận hưởng đã rồi tính tiếp, vì thế cô xoay người lại, há miệng chờ đút.

"..." Ôn Bình Hàn cảm thấy mình đã coi thường độ mặt dày của cô rồi, sau khi đút cho đối phương thêm trái nũa thì đưa cả tô đựng dâu cho cô: "Em tự ăn đi."

"Chị không ăn hả?" Tạ Tri Phỉ vừa cầm bát dâu vừa hỏi.

"Ăn chứ." Ôn Bình Hàn ngồi xuống bên cạnh cô, bật TV tìm kênh tạp kỹ, vừa xem vừa ăn dâu.

Tạ Tri Phỉ cũng bị chương trình tạp kỹ thu hút, cùng nàng xem đế say xưa, đến cảnh buồn cười, hai người cười đến cong lưng.

Ôn Bình Hàn chăm chú nhìn TV, đưa tay định lấy dâu nhưng lại vô tình nắm trúng ngón tay Tạ Tri Phỉ. Nàng quay đầu lại, thấy đối phương cũng đang nhìn mình.

Trông chốc lát hai người đều im lặng nhìn nhau, một lúc sau Tạ Tri Phỉ cười nói: "Sao vậy? Chị định ăn tay em để trả đũa sao?"

"Tay em thì có gì ngon chứ?" Ôn Bình Hàn buông tay cô ra, cố ý lấy một quả dâu rồi giơ đến trước mặt cô: "Cái này mới ngon hơn nhiều mà?"

Vừa dứt lời, Tạ Tri Phỉ lập tức há miệng cắn quả dâu trong tay nàng, vẻ mặt thỏa mãn nói: "Đúng thật nha, quả chị chọn ngọt lắm."

Khóe môi Ôn Bình Hàn giật giật, khẽ mỉm cười, nàng đưa tay định lấy thêm một quả nữa, nhưng chỉ còn một quả nên đành thôi.

Tạ Tri Phỉ lập tức lấy quả dâu cuối cùng đưa đến bên miệng nàng: "Này, đừng nói em của chị không biết báo đáp nhé."

"Em ăn đi." Ôn Bình Hàn nói.

"Ái chà, chị còn khách sáo gì nữa."

Tạ Tri Phỉ nâng cằm của nàng, đút quả dâu vào miệng nàng, khi quả dâu chạm vào răng, một phần thịt đỏ bị nghiền nát khiến nước dính vào môi nàng và đầu ngón tay của Tạ Tri Phỉ.

Ôn Bình Hàn liếm môi, vừa tức giận lại vừa thấy buồn cười: "Em có thấy mình đang trẻ con quá không?"

"Có gì mà trẻ con chứ?" Tạ Tri Phỉ cười cười, lấy khăn giấy lau tay, rồi lấy tiếp tờ khăn giấy khác lau miệng cho Ôn Bình Hàn: "Nếu chị ngoan hơn thì đã không đến mức này."

"Ai mà ngờ em mạnh tay đến vậy."

Sau khi show tạp kỹ kết thúc, bầu không khí trở nên có chút nhàm chán. Tạ Tri Phỉ tựa lên vai nàng, lướt điện thoại cho đỡ chán.

Ôn Bình Hàn: "..."

Chỉ cần nhìn xuống một tí là có thể nhìn thấy màn hình di động của em ấy, thật sự không chút phòng bị với mình sao?

Nhưng nhìn kỹ thì có vẻ như đối phương cũng không cần cảnh giác, hình như chỉ đang tán gẫu với bạn thôi.

Triệu Tiểu Tĩnh: 【 Cứu tớ, Lệ Phong tìm đến tận chỗ của tớ luôn, bộ tớ quyến rũ đến vậy hả! 】

Tạ Tri Phỉ: 【 Ha ha. 】

Triệu Tiểu Tĩnh: 【 Đừng thả haha nữa, mau giúp tớ nghĩ cách xử lý đi. 】

Tạ Tri Phỉ: 【 Ha ha, cách gì bây giờ? 】

Triệu Tiểu Tĩnh: 【 Chị em tốt kiểu đó hả? Giờ cậu có ở nhà không? Tớ đến lánh nạn tí. 】

Tạ Tri Phỉ: 【 Không có. 】

Triệu Tiểu Tĩnh: 【 Vậy cậu chạy đi đâu rồi? Đi mà không rủ? 】

Tạ Tri Phỉ: 【 Nhà chị. 】

Triệu Tiểu Tĩnh: 【 Chị nào? 】

Tạ Tri Phỉ: 【 Ôn Bình Hàn. 】

Triệu Tiểu Tĩnh: 【 ?????? 】

Triệu Tiểu Tĩnh: 【 Cậu bị bệnh hả? Tự dưng chạy tới đó chi? 】

Tạ Tri Phỉ: 【 Đi ăn mì, mà hiện tại chắc là chị ấy thấy được mấy tin nhắn này của cậu rồi đó. 】

Triệu Tiểu Tĩnh: 【 ???? Éo gì vậy, đa vũ trụ hỗn loạn !! 】

Cùng lúc đó, Ôn Bình Hàn đang ngẩng đầu nhìn trần nhà.

"Đến lúc nên về rồi." Tạ Tri Phỉ nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ. Cô lười biếng đứng dậy: "Em về đây, chị nhớ ngủ sớm."

"Ừm, em đi đường cẩn thận."

Ngày hôm sau, Ôn Bình Han mang theo bản hợp đồng đến Cố thị giao lại cho Phương Ninh Thù. Hai người thương lượng một chút về chi tiết vụ hợp tác, rất nhanh đã đến giờ nghỉ trưa.

Phương Ninh Thù đề nghị ra ngoài ăn cơm, nhưng Ôn Bình Hàn lại nói: "Không cần phiền như vậy, tôi dùng thẻ nhân viên lần trước cô tặng là được rồi, tôi cũng thích đồ ăn ở căn tin các vị."

Tề Thịnh cũng có căn tin, nhưng dù có tốt đến đâu thì ăn mãi vẫn sẽ thấy chán. Tuy nhiên, Phương Ninh Thù lại tưởng nàng đang chê khéo Tề Thịnh nên mỉm cười đáp lại: "Nếu trước kia cô Ôn đồng ý gia nhập Cố thị thì không phải là được ăn ở công ty chúng tôi mỗi ngày sao?"

"Ăn mãi rồi sẽ thấy ngán thôi." Ôn Bình Hàn đáp: "Cho nên phải thường xuyên đổi mới khẩu vị, mới không cảm thấy chán."

Không biết Phương Ninh Thù đang nghĩ đến chuyện gì, nhưng dường như cô đột ngột tỉnh ngộ trong khoảnh khắc. Hay là do Cố tổng đã nhàm chán với của ngon vật lạ, nên mới bị hấp dẫn bởi người đơn giản như cô ấy?

"Cũng có lý." Phương Ninh Thù phụ họa theo: "Chúng ta đến căn tin thôi."

"Không cần phiền cô dẫn đường đâu, tôi tự đi là được. Thư ký Phương còn nhiều việc cần làm mà, cô nên đi xử lý chúng thì hơn."

"Được thôi, vậy để tôi gọi tiểu Ngụy đi cùng cô." Thư ký Phương gọi một trợ lý khác đến để dẫn nàng đến căng tin.

Sau khi mời nàng dùng cơm, thư ký Phương tìm trợ lý để hỏi chuyện: "Cô ấy có hỏi về chuyện công ty hay người trong công ty không?"

"Có!"

"Quả nhiên...có phải cô ấy hỏi thăm chuyện của Cố tổng không?"

Không ngờ trợ lý lại lắc đầu, giọng có chút bí ẩn nói: "Người cô ấy hỏi là chị cơ, thư ký Phương."

"?" Phương Ninh Thù ngạc nhiên: "Cô ấy hỏi chuyện gì của chị?"

"Cô ấy nói rất ấn tượng với tác phong của chị. Hỏi thăm về công việc hằng ngày của chị và tỏ vẻ ngưỡng mộ sâu sắc, cô ấy nói một người phụ nữ tài giỏi như chị quả thật là người khó ai sánh bằng."

"Cô ấy nói vậy thật sao?"

"Vâng, không giống như đang giả vờ."

Phương Ninh Thù giật giật khóe môi, trong lòng dâng lên một loại cảm giác tự hào khó tả.

Những ngày tiếp theo là khoảng thời gian bình yên ở Tề Thịnh. Cho đến chiều thứ sáu, khi Cố Chi Chương đột nhiên đến công ty, sự xuất hiện của hắn thu hút không ít sự chú ý của nhân viên, rất nhiều người cảm thấy say đắm trước nhan sắc của hắn.

Hắn đi thẳng đến văn phòng của Tạ Tri Phỉ, nói rằng muốn thảo luận về dự án hợp tác, tốt nhất là nên trao đổi trực tiếp với người phụ trách.

Tạ Tri Phỉ thầm tỏ ra khinh thường, cách tên này theo đuổi người khác y hệt heo nái mặc áo lót, hết bộ này đến bộ khác.

*Lợn nái mặc áo lót: Ẩn dụ cho việc không thành thật, dùng hết thủ đoạn này đến thủ đoạn khác để đạt được mục đích.

"Cố ca đừng vội, trước tiên uống tí nước trà đã." Tạ Tri Phỉ gọi thư ký rót trà cho hắn rồi hỏi: "Có chuyện gì có thể nói với em mà."

"Ôn Bình Hàn mới là người phụ trách, trao đổi trực tiếp với cô ấy vẫn tốt hơn, đỡ công em phải giải thích lại mọi chuyện nữa." Cố Chi Chương cười nói.

"Được thôi, em gọi chị ấy đến." Tạ Tri Phỉ phân phó cho thư ký đi gọi Ôn Bình Hàn.

Văn phòng chỉ còn lại hai người, Cố Chi Chương lập tức nhỏ giọng hỏi: "Hiện tại quan hệ giữa em và cô ấy như thế nào rồi?"

"Là bạn rất tốt." Tạ Tri Phỉ đáp.

"Vậy thì tốt, lát nữa em giúp anh nhé, anh đang định mời cô ấy cùng dùng bữa ngày mai. Haiz, nếu anh trực tiếp mời, e rằng cô ấy sẽ từ chối." Cố Chi Chương thở dài trong cảm giác thất bại.

"Sao lại thế được, anh là Cố Chi Chương cơ mà, đời nào phụ nữ sẽ từ chối anh chứ?" Tạ Tri Phỉ thổi phồng.

Cố Chi Chương bật cười lắc đầu: "Cô ấy sẽ từ chối thôi, hết lần này đến lần khác."

"Cố ca đừng nản chỉ, anh phải kiên cường lên. Đừng quên anh chính là Cố Chi Chương cơ mà!" Tạ Tri Phỉ cổ vũ.

Cố Chi Chương lắc đầu cười: "Đúng là em gái tri kỷ của anh."

"Lại chẳng" Tạ Tri Phỉ đáp. Lúc thấy Ôn Bình Hàn đi đến cửa thì cô âm thầm đề nghị với Cố Chi Chương: "Nếu anh lo lắng bị từ chối đến vậy, hay là để em tìm cách khiến chị ấy đồng ý nhé?"

"Tuyệt." Cố Chi Chương nhìn cô đầy cảm kích.

Lúc Ôn Bình Hàn bước vào, Tạ Tri Phỉ lập tức nói với nàng: "Ngày mai chị đi ăn trưa với Cố ca nhé, sẵn tiện thảo luận về chi tiết dự án hợp tác."

"Ơ?" Ôn Bình Hàn sửng sốt, nhìn sang Cố Chi Chương với vẻ mặt đầy khó hiểu.

Cố Chi Chương: "........." Đề nghị kiểu gì vậy? Cô ấy đồng ý mới là lạ!

"Được." Ôn Bình Hàn đáp ngắn gọn.

Cố Chi Chương: "???????" Đơn giản vậy hả?!

Sau khi thành công sắp xếp thời gian và địa điểm dùng bữa cùng Ôn Bình Hàn, hắn vẫn còn cảm thấy choáng váng, đến nổi khi nàng nói sẽ quay trở về làm việc, hắn chỉ biết gật đầu theo, sau đó mới mừng rỡ như điên nhìn Tạ Tri Phỉ: "Em quả là người lãnh đạo tuyệt vời- một lệnh của em còn có hiệu quả hơn ngàn câu nói của anh."

Tạ Tri Phỉ chỉ cười không đáp.

Sáng thứ bảy, Tạ Tri Phỉ bị tiếng chuông báo thức đánh thức, đã mười giờ. Cô uể oải rửa mặt thay quần áo. Sau khi ước chừng cũng sắp đến giờ, cô gọi cho Phương Ninh Thù: "Chuyện lần trước cô nói, chúng ta gặp nhau nói chuyện đi."

Đây là lần đầu Tạ Tri Phỉ trò chuyện riêng với Phương Ninh Thù, nên cô lập tức đoán rằng chuyện có liên quan đến Ôn Bình Hàn, nếu vậy càng đúng với điều cô muốn, thấy gần đến giờ ăn nên cô đề nghị hai người vừa ăn trưa vừa thảo luận.

"Tôi nghe nói có một nhà hàng kiểu Âu ở phố Nam khá ngon."

"Tôi theo ý Tạ tổng."

Vì vậy hai người tự đến địa điểm đã hẹn, nhưng lúc cô đến nơi thì đã thấy Phương Ninh Thù đến trước từ bao giờ.

"Ngại quá, tôi đến trễ."

"Không sao, do khoảng cách khác nhau thôi." Phương Ninh Thù đã từng dùng bữa với cô và Cố Chi Chương, nên vẫn còn nhớ khẩu vị của cô, tự gọi món từ trước, sau đó hỏi cô có muốn gọi thêm gì không.

"Không cần, cứ như vậy đi. Thư ký Phương quả là người tinh tế, ngay cả thư ký của tôi còn không biết tôi thích gì." Tạ Tri Phỉ cười nói.

"Thói quen nghề nghiệp thôi." Phương Ninh Thù đáp.

Trong lúc nói chuyện, người phục vụ bắt đầu mang đồ ăn ra. Phương Ninh Thù vô tình nhìn ra cửa sổ, thấy một chiếc xe rất quen thuộc dừng bên đường. Cố Chi Chương xuống xe, nhanh chóng vòng qua bên kia mở cửa, sau đó Ôn Bình Hàn bước xuống, rồi cả hai cùng nhau tiến vào nhà hàng bên kia đường.

Cô mở to mắt không thể tin được, cô không hề biết gì về cuộc hẹn này, hơn nữa, dường như chỉ cần là chuyện liên quan đến Ôn Bình Hàn, Cố Chi Chương đều sẽ không để cô đi theo, chẳng trách ngay cả khi bọn họ đã sắp nảy sinh tình cảm mà bây giờ cô mới phát hiện ra.

"Cô Tạ, hình như tôi nhìn thấy Cố tổng và cô Ôn." Phương Ninh Thù nói.

"Ở đâu?"

Phương Ninh Thù hơi nghiêng cằm, Tạ Tri Phỉ nhìn theo ánh mắt của cô, lập tức nhíu mày nói: "Cô tìm cách dẫn Cố ca rời đi đi."

Phương Ninh Thù cũng có ý này: "Nhưng nếu Cố tổng phát hiện..."

"Cô tìm anh ấy vì chuyện công mà, sao lại bị phát hiện chứ?" Tạ Tri Phỉ nâng mi đáp.

Phương Ninh Thù hiểu ý, mỉm cười đáp: "Được, vậy bữa cơm này tôi không dùng chung với cô Tạ được rồi."

"Không sao, không dịp này thì dịp khác." Tạ Tri Phỉ nói.

Phương Ninh Thù gật đầu rồi rời đi gọi điện thoại cho Cố Chi Chương.

Ôn Bình Hàn chỉ vừa mới ngồi xuống, Cố Chi Chương ở phía đối diện lập tức nhận được điện thoại, hắn vừa nghe vừa lộ ra vẻ mặt đau khổ, sau cùng quyết định xử lý việc công ty trước, hắn nhìn Ôn Binh Hàn đầy áy náy.

"Không sao, công việc quan trọng hơn, Cố tổng cứ đi trước đi." Ôn Bình Hàn thiện chí nói.

Cố Chi Chương rời đi không lâu, có người ngồi xuống đối diện nàng.

"Chị gọi món chưa?"

Ôn Bình Hàn đang lướt điện thoại, trả lời mà không ngẩng đầu: "Rồi."

Cùng lúc đó, người phục vụ dọn món lên, đặt một dĩa gà xào cay và cá xào cải chua lên bàn, cả hai món đều giảm cay. Người phục vụ thông báo: "Gà cay vừa và cá xào cải chua đã lên rồi. Xin hỏi hai vị có cần phục vụ kem sau khi dùng bữa không?"

"Vâng." Ôn Bình Hàn cất điện hại, vừa mới cầm đũa lên đã thấy người ngồi đối diện mình cười không ngừng: "Em cười gì đó? Ăn cơm đi chứ?"

"Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ thấy vui rồi. Cố ca cố tình chọn nhà hàng Tứ Xuyên để cho hợp khẩu vị của chị, nhưng các món ăn chỉ cay vừa thôi. Có phải chị cố tình gọi vậy ~ là vì em không ~" Tạ Tri Phỉ cười thích thú, rồi lại hỏi: "Chị nè, nếu Cố ca biết bây giờ chị đang dùng bữa với em thì có tức giận không nhỉ?"

Ôn Bình Hàn: "..."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.