Chương trước
Chương sau
Ôn Bình Hàn mang món quà kỳ quái được Tạ Tri Phỉ tặng quay về phòng làm việc thì ném vào ngăn kéo. Một lúc sau, nàng lại cất nó vào túi xách bản thân hay mang đi làm. Suy cho cùng đây cũng là tấm lòng của đối phương mà...đúng không?

Buổi tối nàng phải ở lại tăng ca thêm một lúc. Lúc rời công ty, nàng nhìn lên phía các văn phòng trên tầng cao nhất. Đáng tiếc rằng tòa nhà quá cao nên nàng không thể biết người kia đang ở tầng nào, chỉ còn cách trực tiếp nhắn tin hỏi.

【 Em về nhà chưa? 】

Nhận được phản hồi rất nhanh: 【 Em về rồi. Hôm nay dì đến làm việc rồi, em thì đang ăn cháo. 】

Ôn Bình Hàn: 【 Nhớ uống thuốc nhé. 】

Tạ Tri Phỉ: 【 Tuân lệnh! 】

Ôn Bình Hàn bật cười, không quấy rầy cô ăn tối nữa.

Hôm sau, Ôn Bình Hàn đến phòng trà để lấy ít nước. Thế nhưng không khí phòng trà tầng này không được sôi động lắm, tổ chức thần bí của Lâm Chí Mẫn ở tầng dưới nên nàng không thu thập được tin tức gì.

Nàng trở lại văn phòng, vừa lúc Lâm Chí Mẫn nhắn tin rủ nàng cùng ăn trưa, nàng liền hỏi: 【 Tạ tổng hôm nay có đến công ty không em? 】

Lâm Chí Mẫn: 【 Sao em biết được, em có phải thư ký của cô ấy đâu? 】

Ôn Bình Hàn: 【 Chị thấy em là chuyên gia nằm vùng ở phòng trà mà? Sao nay không nghe ngóng được tin gì vậy? 】

Lâm Chí mẫn: 【 Aizz, hôm nay em bận quá, không có thời gian đi sờ cá luôn, ahuhu! 】

Lúc dùng bữa trưa, Lâm Chí Mẫn bưng chén đĩa hấp tấp chạy đến ngồi cạnh nàng: "Em nghe người ta nói sáng nay Tạ tổng không đến công ty."

Ôn Bình Hàn sửng sốt: "Sao lại thế? Còn chưa khỏi cảm sao?"

"Này thì em không biết, nhưng chắc là vậy đó?" Lâm Chí Mẫn đoán mò.

Ôn Bình Hàn không khỏi cảm thấy lo lắng, hôm qua tên kia còn chưa khỏi hắn đã đến công ty xử lý công sự, hôm nay thì không đến công ty luôn, có lẽ nào bệnh trở nặng?

Nàng ăn vội bữa cơm rồi quay về văn phòng, gọi cho Tạ Tri Phỉ nhưng không thấy bắt máy.

Nàng nhìn đồng hồ, tính được thời gian lái xe đến biệt thự rồi quay về chỉ mất nửa giờ, vì vậy nàng lấy chìa khóa, vội vàng đến bãi đỗ xe.

Cửa thang máy mở ra, nàng bước nhanh ra ngoài, nhưng có người chặn ở lối ra, một đôi giày cao gót xuất hiện trước mắt.

"Chị đi đâu mà vội quá vậy?"

Ôn Bình Hàn ngẩng đầu, cẩn thận quan sát cô, khi thấy khí sắc của cô tốt hơn nhiều thì mới hỏi: "Sao sáng nay em không đến công ty?"

"Em đi chi nhánh chính." Tạ Tri Phỉ nói xong bỗng cúi đầu, mỉm cười toe toét: "Sao chị biết sáng nay em không đến? Chị hỏi ai sao?"

"...Ai cũng biết mà, em là giám đốc tiếp thị mới nhậm chức, hẳn phải có tin đồn này nọ chứ." Ôn Bình Hàn vừa nói vừa chớp mắt liên tục.

"Ô, là vậy sao?" Tạ Tri Phỉ vừa suy tư vừa tiến vào thang máy, lại hỏi: "Vậy chị vội đi đâu vậy?"

Ôn Bình Hàn lại lùi vào thang máy, mắt nhìn thẳng: "Không có gì, ăn hơi nhiều nên đi tiêu thực thôi."

"Phụt."

Ôn Bình Hàn đỏ mặt trong bối rối, nàng nhìn cánh cửa thang máy từ từ đóng lại, hỏi: "Bệnh em đã đỡ hơn chưa?"

Tạ Tri Phỉ sờ sờ trán mình: "Hay là chị sờ thử đi? Em thì thấy còn hơi nóng."

Nghe vậy Ôn Bình Hàn liền đặt tay lên trán nàng một lúc, so sánh với thân nhiệt của bản thân, rồi lại sờ trán cô, khó hiểu hỏi: "Nóng sao?"

"Hì hì, đùa chị thôi, hạ sốt từ tối qua rồi." Tạ Tri Phỉ mỉm cười thật sâu.

"......."

Buổi tối, bạn thân Ổ Thiến Thiến của nàng đột nhiên gửi tin nhắn, nói cô ấy đang nghỉ hè, muốn đến thăm nàng vài ngày.

Tốt nghiệp xong thì mỗi người một nơi, muốn gặp nhau không hề dễ. Nên lúc nhận được tin này nàng cảm thấy rất hồ hởi, lập tức dọn dẹp phòng khách, lâu rồi không có khách đến thăm... Không đúng, có Tạ Tri Phỉ ghé thăm cách đây không lâu mà.

Mà lúc đó nàng có dọn dẹp tí nào đâu, cứ để nguyên hiện trạng bừa bộn như vầy cho người ta thấy?

Quên đi quên đi, mới lần đầu gặp đã mời người lạ đến nhà thì còn sợ gì chuyện này nữa.

Thử bảy Ổ Thiến Thiến đến, nàng ra sân bay đón cô ấy, sau đó quay về nhà gửi hành lý rồi cũng nhau ra ngoài ăn.

Ổ Thiến Thiến là người hướng ngoại, vừa gặp mặt đã hỏi liên tiếp mấy vấn đề, rất quan tâm đến tình hình gần đây của nàng, nhất là tình hình công ty và tình hình mua nhà.

"Nghe cậu nói thì vị giám đốc tiếp thị mới quả là người tốt! May quá đi, tớ lo gần chết lúc cậu báo bị quấy rối tình dục." Ổ Thiên Thiến vừa nói vừa ăn súp, rồi lại hỏi: "Nhà cậu mua ở đâu vậy? Dẫn tớ đi xem với."

"Được, nhưng cách chỗ này hơi xa đó."

"Dù sao cậu cũng có xe mà, coi như đèo nhau đi dạo đi."

"Đi, ăn xong phải đi liền đó."

Xuất phát từ nhu cầu công tác, mấy năm trước Ôn Bình Hàn có mua một chiếc ô tô để tiện đi lại, nhưng vì đi bộ đi làm thuận tiện hơn nên nàng rất hiếm khi sử dụng. Nàng chở Ổ Thiến Thiến đến khu nhà mới để tham quan xung quanh. Ổ Thiến Thiến hoài nghi: "Hình như khu phố này không đẹp bằng khu lúc trước cậu nhắm tới."

Ôn Bình Hàn tiết lộ kế hoạch quy hoạch hai năm tới của nơi này, Ổ Thiến Thiến lại hỏi: "Tin này có đáng tin không? Lỡ như họ không phát triển các khu xung quanh như đã hứa thì sao? Vậy thì cậu ăn cú lừa rồi đó?"

Ôn Bình Hàn chỉ tay vào khu công công trường đang xây dựng: "Chính miệng ông chủ khu vực đó nói cho tớ biết."

Ổ Thiến Thiến nhìn các biển báo trên công trường, há miệng thốt lên: "Bất động sản của Cố thị sao?"

"Ừm."

"Cậu quen với ông chủ của bất động sản Cố thị? Là tập đoàn nhà họ Cố kia ấy hả?"

Ôn Bình Hàn gật đầu: "Hẳn là đúng rồi đó."

"Ôi trời ơi." Ổ Thiến Thiến xoa nhân trung: "ôi Bình Hàn, cậu thật là! quan hệ của cậu đã rộng đến mức này rồi sao! Mau nói cho tớ nghe làm sao cậu quen biết anh ta đi!?"

"...Tình cờ thôi."

"Biểu cảm đó là sao?" Ổ Thiến Thiến quan sát thật cẩn thận, đột nhiên hỏi: "Đừng bảo anh ta thích cậu nha!?"

"........"

"Đúng thật hả!?" Ổ Thiến Thiến đập tay lên vai nàng, mừng rỡ nói: "Gớm thật, cậu mà tiến được vào nhà đó thì đời này không cần cố gắng nữa!!"

Đầu óc Ôn Bình Hàn gần như bị chấn động. Nàng vội ngăn đối phương lại: "Tớ không thích anh ta.

"Hả? Tại sao? Anh ta không đủ thu hút sao?

"Ngược lại cơ, anh ta anh tuấn lắm."

"Vậy cậu còn do dự gì nữa!?"

"Tớ có một người bạn, em ấy thích anh ta."

"Ai vậy? Bạn mới nào của cậu thế?"

Ôn Bình Hàn nhìn nàng, từ từ đáp: "Chính là giám đốc tiếp thị của tớ."

"Là sếp lớn đầy chính nghĩa cậu kể ấy hả?" Ổ Thiến Thiến ngạc nhiên, suy nghĩ một lúc rồi chợt nhận ra đây là một drama tam giác tình: "Đừng nói cậu sợ thắng em ấy nha?"

Ôn Bình Hàn lắc đầu: "Vốn dĩ tớ không thích Cố Chi Chương, tớ cũng không muốn thắng em ấy làm gì, tớ chỉ hi vọng em ấy luôn hạnh phúc mà thôi."

"Bỏ đi bỏ đi, càng nghe càng rối, việc này tự cậu giải quyết đi." Ổ Thiến Thiến đổi chủ đề, cùng nhau đi dạo phố.

Hai người cùng nhau ăn kem, đi lang thang ven đường, hồi tưởng lại thú vui thời đại học, không ngừng cười đùa.

Bỗng một chiếc xe sang trọng dừng lại bên cạnh các nàng, cửa xe từ từ hạ xuống.

Ổ Thiến Thiến tò mò nhìn sang, thấy người ngồi trong xe là một cô gái dung mạo đẹp đẽ, ngũ quan tinh xảo như một bức tranh, khiến cô nhìn đến ngây người.

"Chị, trùng hợp quá." Mỹ nhân ngồi trong xe bỗng nở nụ cười.

Ổ Thiến Thiến sửng sốt, nhìn theo hướng tầm mắt của cô thì thấy bạn thân của mình đã đến bên cạnh xe chào hỏi đối phương: "Trùng hợp quá, em đang đi đâu vậy?"

"Em đi gặp ba." Tạ Tri Phỉ nhìn sang Ổ Thiến Thiến: "Đây là bạn chị hả?"

"Ừm, bạn đại học của chị, cũng là bạn thân của chị." Ôn Bình Hàn giới thiệu.

"Chào chị, em là Tạ Tri Phỉ, rất vui được gặp chi." Tạ Tri Phỉ chào hỏi.

Ổ Thiến Thiến ngơ ngác gãi đầu: "Chào, chào em, chị là Ổ Thiến Thiến."

Tạ Tri Phỉ nhìn các nàng một lúc, sau đó đột nhiên mở cửa xe bước xuống.

Lúc này Ổ Thiến Thiến mới thấy được dáng người của đối phương cũng rất đẹp, thật khiến người khác ngưỡng mộ mà!

"Em cũng muốn ăn kem." Tạ Tri Phỉ chạy vội vào cửa hàng tiện lợi, mua kem rồi lại lên xe, không quên quay lại chào các nàng: "Em đi trước đây, hẹn gặp lại."

Mãi đến lúc xe khuất tầm mắt, Ổ Thiến Thiến mới sợ sệt nói: "Mỹ nữ vừa rồi là ai vậy!!"

Ôn Bình Hàn vừa ăn kem vừa đáp: "Giám đốc tiếp thị."

Ổ Thiến Thiến: "Mẹ kiếp! Sao cậu không nói sớm cô ấy là mỹ nhân tuyệt sắc!?"

Ôn Bình Hàn: "Có quan trọng sao? Dù sao cũng chỉ là người ngoài cuộc."

Ổ Thiến Thiến: "Quan trọng! Biết càng sớm thì càng vui!"

Hôm sau, nàng và Ổ Thiến Thiến cùng đi tham quan bảo tàng thì bất chợt nhận được một cuộc điện thoại không tưởng, cuộc gọi đến từ bộ phận nhân sự Cố thị, đầu dây bên kia hỏi nàng có đồng ý với mức lương gấp ba lần hiện tại để đến công ty họ làm giám đốc tiếp thị không.

Ôn Bình Hàn: "............."

Cuộc điện thoại không thể quen hơn.

Cách đây không lâu Tạ Tri Phỉ cũng hỏi nàng rằng nếu có offer lương rất cao thì nàng có chấp nhận ăn máng khác không.

Sau khi cúp máy, nàng lập tức gọi cho Tạ Tri Phỉ: "Em đoán xem ai vừa gọi cho chị?"

"Cố Chi Chương sao?" Tạ Tri Phỉ lập tức cảnh giác.

"Không phải."

Ôn Bình Hàn kể lại nội dung cuộc gọi cho Tạ Tri Phỉ, cô tức giận đứng phắt dậy từ sofa: "Hay thật! Họ công khai cướp tướng ruột của em!"

Ôn Bình Hàn:....Cướp cái gì cơ?

"Chị đồng ý họ chưa?" Tạ Tri Phỉ khẩn trương hỏi, tiền lương gấp ba đó, phàm là người làm công ai lại không động tâm!

Cô hỏi liên tục: "Chị ơi, chị đang ở đâu? Em đến gặp chị."

Ôn Bình Hàn nhướng mày, không rõ chuyện gì đang xảy ra: "Em đến tìm chị sao?"

"Vâng, chị đứng tại chỗ chờ em, em đến gặp chị ngay đây!" Tạ Trị Phỉ cúp máy xong lập tức xuất phát.

Ôn Bình Hàn vừa đợi vừa nhìn điện loại, quả nhiên một lúc sau đối phương gọi lại: "Ừm...Hình như em quên hỏi, chị đang ở đâu vậy?"

"Em muốn đến chỗ chị thật sao?" Ôn Bình Hàn rất ngạc nhiên, việc này đáng để em ấy đích thân đến ư?

"Dĩ nhiên rồi, em muốn cho chị xem quyết tâm giữ chị lại của em!" Tạ Tri Phỉ dùng tông giọng ấm áp vô tội nói: "Aizz, thật ngưỡng mộ gia nghiệp vĩ đại của Cố ca, dùng đao to búa lớn như vậy để đào hố. Em nào so được, em chỉ có tấm chân tình này thôi."

Ôn Bình Hàn: "........."

Hi vọng như em nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.