Chương trước
Chương sau
Ôn Bình Hàn luôn cảm nhận được địch ý từ Triệu Tiểu Tĩnh, đối phương cũng không có ý định che giấu, mà nguồn gốc của địch ý này xuất phát từ chính Tạ Tri Phỉ.

Vì vậy, khi Tạ Tri Phỉ đề nghị cùng selfie, ngoại trừ cô thì hai người còn lại đều ngoài mặt giả vờ tươi cười phối hợp nhưng trong lòng luôn chống đối.

Tạ Tri Phỉ vừa share ảnh chụp cho cả hai đã thấy Triệu Tiểu Tĩnh không hài lòng nói: "Còn chưa photoshop mà cậu share làm gì."

"Tớ không rành việc này, cậu làm được không?" Tạ Tri Phỉ nói.

"Được thôi, làm thì làm." Triệu Tiểu Tĩnh photoshop một hồi rồi gửi ảnh cho Tạ Tri Phỉ.

Ôn Bình Hàn âm thầm lướt qua màn hình điện thoại của cô, giỏi thật, quả nhiên quên nàng.

Triệu Tiểu Tĩnh đắc ý nhìn nàng một cái.

"Ôi, chị của em đúng là đẹp tự nhiên, đẹp đến không cần photoshop." Tạ Tri Phỉ thốt lên đầy ngưỡng mộ trong khi cô phóng to bức ảnh: "Chị ơi, chị xinh quá!"

Ôn Bình Hàn: "..."

Triệu Tiểu Tĩnh: "...Đột nhiên có cảm giác bị phản bội, chuyện gì đang xảy ra thế này?"

Khi ba người đang say sưa selfie, không ai để ý đến tình hình trên sân. Hai người đàn ông chơi tennis bắt đầu mất hứng thú. Chơi được một lúc, họ đi đến bên sân uống nước.

"Mọi người đang làm gì vậy?" Lệ Phong hỏi.

"Selfie." Triệu Tiểu Tĩnh ghét bỏ đáp, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Các anh định chơi bao lâu nữa? Em mệt rồi."

Lệ Phong nhìn về phía Cố Chi Chương, hắn tận dụng mọi thủ đoạn hỏi: "Cô Ôn thay vị trí của cậu ấy đi."

Ôn Bình Hàn sửng sốt một lúc, đang cân nhắc nên làm sao để uyển chuyển từ chối, chợt nghe Tạ Tri Phỉ bày vẻ mặt ngu ngơ hỏi: "Chị ấy đến đây là để bồi Lệ Phong chơi tennis, bây giờ anh ấy phải đi rồi thì chị ấy còn ở đây làm gì?"

Ôn Bình Hàn: "Hỏi rất hay!"

Cố Chi Chương xấu hổ nhìn Lý Phong: "Cậu chơi thêm vài ván đi."

Lệ Phong nhìn Triệu Tiểu Tĩnh để trưng cầu ý kiến, Triệu Tiểu Tĩnh nhìn Tạ Tri Phỉ, Triệu Tiểu Tĩnh thấy cô dùng ánh mắt ra hiệu thì lên tiếng: "Vậy giải tán thôi!"

Cố Chi Chương: "..."

Mọi người đứng dậy thu tập đồ đạc chuẩn bị bỏ chạy lấy người, Cố Chi Chương lại lên tiếng từ chối: "A Phỉ, em với anh đánh một ván đi."

Trực tiếp mời Ôn Bình Hàn xem ra không dễ dàng chút nào, vậy tốt nhất để A Phỉ ở lại, trước giờ A Phỉ chưa bao giờ từ chối yêu cầu của hắn.

Triệu Tiểu Tĩnh nghe vậy lập tức phản ứng nhanh hơn bất kỳ ai, ngay lập tức kéo Lệ Phong ngồi xuống: "A Phỉ, tới đi!"

"......"

Tạ Tri Phỉ vừa quay đầu lại đã thấy Ôn Bình Hàn cũng ngồi xuống, như thể nàng cũng đoán được cô ấy sẽ không từ chối Cố Chi Chương, khiến cô cảm thấy có chút buồn cười: "Hay là 2vs2 đi."

"Được." Cố Chi Chương nhìn về phía đôi tình lữ Lệ Phong.

Triệu Tiểu Tĩnh giả vờ mệt mỏi nói: "Tôi mệt rồi, Ôn Bình Hàn, cô cùng Lệ Phong thành một đội đi."

"Đi thôi, chúng ta quét sạch đội bọn họ!" Lệ Phong hưng phấn nói.

Hai chàng trai như được tiếp thêm sức mạnh khi hai cô gái tham gia, cả hai đều háo hức muốn thể hiện kỹ năng của mình. Lệ Phong thì đang khoe khoang với Triệu Tiểu Tĩnh đang ngáp, còn Cố Chi Chương bây giờ như con công, điên cuồng muốn gây ấn tượng với Ôn Bình Hàn.

Tạ Tri Phỉ đang nhàn nhã sờ cá, hầu như không cần động tay, đã có Cố Chi Chương một mình chấp hết các đường bóng. Cô thậm chí còn có thời gian để chân thành cổ vũ Ôn Bình Hàn: "Chị ơi, cố lên!"

Ôn Bình Hàn: "...Cảm ơn em, nhưng cảm thấy có chút giễu cợt nha."

Do người bên cạnh liên tục hò hét cổ vũ nên hào quang nam chính của Cố Chi Chương gần như bị đánh bay toàn bộ. Không chỉ Ôn Bình Hàn, mà cả sự chú ý của Lệ Phong cũng tập trung trên người cô, hắn hét lớn: "Tạ Tri Phỉ, em lừa đảo!"

"Đâu có? Em chỉ cổ vũ chị ấy thôi mà." Tạ Tri Phỉ nói.

Lệ Phong đại bại, rồi rời sân cùng Ôn Bình Hàn, anh ta nói trong lúc đang dùng khăn lau mồ hôi: "Hai người đánh trước đi, lát nữa tôi sẽ 1vs1 với Ôn Bình Hàn."

Ôn Bình Hàn ngồi nghỉ ngơi ở một ghế khác, vừa ngồi xuống đã thấy Tạ Tri Phỉ chạy tới, lấy chai nước từ trong túi ra đưa cho nàng.

Ôn Bình Hàn thở hổn hển ngẩng đầu, nhìn chai nước trong tay cô rồi nói: "Cảm ơn em."

"Không cần khách sáo." Tạ Tri Phỉ cười nói.

Nghỉ ngơi một lúc, Lệ Phong gọi Ôn Bình Hàn ra sân. Ôn Bình Hàn sẽ chuyền bóng cho anh ta, cảm giác chơi cùng nàng rất thoải mái nên hai người họ đấu với nhau khá lâu.

Đột nhiên Triệu Tiểu Tĩnh huých vai Tạ Tri Phỉ, ý bảo cô nhìn Cố Chi Chương.

Tạ Tri Phỉ quay sang, bắt gặp Cố Chi Chương đang nhìn Ôn Bình Hàn say đắm. Từng động tác của nàng trên sân đều vô cùng uyển chuyển, khuôn mặt đẫm mồ hôi vô cùng tập trung, toát ra vẻ rất quyến rũ.

Sau khi hai người rời sân, lúc nàng đi ngang qua Cố Chi Chương, thấy đối phương ngẩng đầu 45 độ nhìn nàng, đưa cho nàng một chai nước, hắn cười nói: "Đánh tốt lắm."

"Cảm ơn, nhưng tôi có nước rồi." Ôn Bình Hàn cười đáp sau đó quay về chỗ ngồi của mình, uống chai nước Tạ Tri Phỉ đã đưa.

Lúc này Cố Chi Chương đã tiến đến ngồi bên cạnh Ôn Bình Hàn, ý định muốn bắt chuyện sôi sục trong tim.

Ngay lúc muốn mở lời thì nghe Tạ Tri Phỉ hỏi: "Cố ca, đấu một ván với em không?"

Cố Chi Chương do dự một lúc rồi gật đầu: "Đi."

Triệu Tiểu Tĩnh rất hào hứng khi thấy hai người họ chuẩn bị ra sân, cô vắt chéo chân rồi hét lớn: "A Phỉ, cho anh ấy thấy sự lợi hại của cậu đi!!"

Lệ Phong thản nhiên cười: "Sao cô ấy giỏi hơn Cố Chi Chương được chứ? Ngày xưa Cố Chi Chương là hoàng tử tennis trường anh đấy."

"Có cần hơn thua như vậy không?" Triệu Tiểu Tĩnh phản bác, một tay chống cằm nhìn Tạ Tri Phỉ đang buộc tóc trên sân, bật cười bất đắc dĩ: "A Phỉ ấy nha, rất lợi hại đó, luyện tập tennis lâu như vậy chỉ vì muốn làm bạn tập với Cố Chí Chương, nên cũng chưa từng thắng cậu ta."

Nghe vậy Lệ Phong và Ôn Bình Hàn cùng nhìn sang, quan sát cẩn thận. Có vẻ như tuy chạm trán nhau hai lần, nhưng họ chưa từng chứng kiến năng lực thật sự của Tạ Tri Phỉ.

"Anh phát bóng đây." Cố Chi Chương nói.

Hắn thường xuyên chơi tennis cùng Tạ Tri Phỉ, đối phương có thể đấu với hắn nửa ngày, nhưng rốt cuộc vì chênh lệch thể lực mà xin thua, nên bình thường hắn sẽ không dùng kỹ xảo với cô, chỉ xem như tập thể dục mà đấu.

Hai bên giằng co được một lúc, Lệ Phong vốn đang háo hức mong chờ bỗng cảm thấy vô vị: "Là thế này sao?"

"Aizz thôi bỏ đi, xem chừng cả đời cũng không thể thấy A Phỉ thắng hắn." Triệu Tiểu Tĩnh nằm trên đùi Lệ Phong, vừa chơi điện thoại vừa đáp.

Hai người đang mải mê làm việc riêng, chỉ có Ôn Bình Hàn vẫn đang ngồi ngay ngắn trên ghế theo dõi trận đấu. Ánh mắt dán chặt vào đường bóng qua lại, khi thấy Tạ Tri Phỉ thực hiện một cú giao bóng tuyệt đẹp, nàng không khỏi thốt lên: "Bóng tốt!"

Đúng lúc Cố Chi Chương định tiếp bóng, nghe được câu này khiến độ tự tin của hắn đột nhiên tăng vọt, lập tức tung vợt đánh trả. Ngay lúc đó, người đối diện nhanh chóng phóng đến, chặn bóng một cách hoàn hảo trước khi nó kịp chạm đất.

Hắn sửng sốt một lúc, quả bóng vụt ngang qua hắn.

"Tốt lắm!" Ôn Bình Hàn vỗ tay.

Cố Chi Chương nhặt bóng lên rồi cười nói: "A Phỉ, em tiến bộ nhiều lắm."

"Là anh quá coi thường em thôi." Tạ Tri Phỉ cười đáp.

Vốn dĩ Cố Chi Chương đang vô cùng hào hứng muốn gây ấn tượng với Ôn Bình Hàn, màn thua vừa rồi khiến hắn bắt đầu trở nên nghiêm túc. Ôn Bình Hàn không khỏi vỗ tay thêm lần nữa sau khi thấy hắn tung một cú phát bóng tốt, càng khiến hắn thêm phấn chấn đến siết chặt tay, hắn hét lớn: "Ôn Bình Hàn, nếu tôi thắng, tôi có thể mời cô ăn tối không?"

Nét mặt tươi cười của Tạ Tri Phỉ bỗng dưng cứng đờ.

Sao vẻ mặt tự mãn của hắn lại khó ưa đến vậy?

"Úi da- Sao đột nhiên A Phỉ đằng đằng sát khí vậy?" Triệu Tiểu Tĩnh cất di động, háo hức bật dậy.

Những ván đấu tiếp theo thật sự rất hấp dẫn. Triệu Tiểu Tĩnh không ngừng vỗ tay, Lệ Phong cũng há hốc mồm, còn Ôn Bình Hàn hưng phấn đến hai mắt sáng người.

Không rõ liệu có phải sau khi Tạ Tri Phỉ xuất ra thực lực thật sự của mình cũng thành công đánh thức năng lực tiềm ẩn của Cố Chi Chương hay không. Bản thân càng cố hết sức thì hắn lại càng kiên trì, hắn nghĩ điều này sẽ khiến hắn trở thành một con người kiên trì nỗ lực trong mắt Ôn Bình Hàn, nói không chừng có thể gia tăng hảo cảm của nàng với hắn.

Đến lúc kết thúc trận đấu rồi, hahahahaha.

Trong lúc Triệu Tiểu Tĩnh đang cổ vũ chị em tốt của mình, bỗng cô chú ý đến động tác đối phương hơi khựng lại, ngay sau đó quả bóng tennis đập vào đùi cô.

"A-!" Tạ Tri Phỉ cúi người vì đau.

Mọi người lập tức chạy đến xem xét tình hình, Ôn Bình Hàn là người chạy đến nhanh nhất do ở gần nhất, nàng đỡ Tạ Tri Phỉ, cúi đầu nhìn đầu gối hơi ửng đỏ của cô, lo lẳng hỏi: "Sao rồi? Còn đi được không?"

Cố Chi Chương cũng vội chạy đến, vẻ mặt vô cùng có lỗi: "Xin lỗi em, do anh không khống chế được lực đánh, anh đưa em về."

Triệu Tiểu Tĩnh chớp mắt, đột nhiên nhận ra chiêu trò của bạn mình nên vô cùng phối hợp mà diễn theo: "Anh nhìn đi, nhìn đi! Anh khiến A Phỉ bỉ thương nghiệm trọng như này, A Phỉ đáng thương còn chưa từng bị thương nặng như vậy, nếu để lại biến chứng thì phải làm sao? Cố Chi Chương, anh còn không bế cô ấy đi?"

Càng nói càng khiến Cố Chi Chương thấy áy náy, hắn giang tay định bế người đi, ai ngờ Tạ Tri Phỉ lập tức nắm lấy tay Ôn Bình Hàn: "Không nghiêm trọng vậy đâu, chị ơi, giúp em ra xe, trong xe có hòm thuốc."

"Được." Ôn Bình Hàn ôm thắt lưng của cô, hỗ trợ cô vô cùng cẩn thận. Khi thấy cô đi đường rất tốn sức vì chiếc chân đau kia thì nàng ngồi xổm xuống: "Em lên đi."

"Em lên thật đó." Tạ Tri Phỉ ngã người lên lưng nàng.

Ba người còn lại ngơ ngác đứng đó nhìn cả hai rời đi, Cố Chi Chương và Lệ Phong trao nhau ánh mắt khó hiểu.

Còn Triệu Tiểu Tĩnh lập tức ngơ mặt ra.

Không đúng, đây là chiêu trò mới gì thế? Cố Chi Chương ở bên này cơ mà!! Cậu chọn sai đối tượng rồi!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.