*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
-tiểu băng băng tôi đến rồi đây
bạch lăng đằng từ ngoài cửa bước vào mặt hớn hở nhìn cô.dù bị dọa nhưng vẫn thường xuyên đến chơi,cái này còn được gọi là điếc không sợ súng.
-..."hắn ta đến đây làm gì đấy nhỉ"cô nghiêng nghiêng đầu nhìn vô lãnh đang đứng bên cạnh.nhìn cô một lúc vô lãnh bất chợt thả cốc nước trên tay xuống nhìn bạch lăng đằng,lên tiếng hỏi.
-này...cậu không có việc gì làm à
bạch lăng đằng ngơ ngác,tay đưa lên gãi gãi đầu .
-hi hi tại chưa bắt đầu vào học,vả lại tôi cũng chưa có trưởng thành nha
-chậc...vô lãnh tặc lưỡi giơ tay lên nhìn chiếc đồng hồ trên tay bất chợt khuôn mặt trở nên gấp gáp.đứng dậy.
-này anh tính đi đâu à.
bạch lăng đằng lơ đãng hỏi vô lãnh,nhưng đáp lại hắn chỉ là một quả bơ to đùng.
-tiểu băng lát nữa vô thiên sẽ tới thăm em,bây giờ anh có chút việc nên đi trước.
vô lãnh mở cánh cửa vừa quay lại dặn dò tiểu băng rồi chạy đi.cô ngơ ngác bàn tay bất chợt dừng lại trên bàn phím.ngước mắt lên nhìn anh.lại bắt gặp ánh mắt tò mò của bạch lăng đằng.
-này tiểu băng băng cô đang làm gì vậy.
cô nhăn mặt tay vơ lấy chiếc máy đánh chữ bên cạnh đánh vài chữ rồi giơ trước mặt anh
-..."không phải việc của anh"
-tiểu băng băng cô đừng lạnh lùng như thế tôi hảo đau khổ .
-..."rốt cuộc anh bị gì vậy"
-không có nha, tôi rất bình thường a
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-toi-bi-tram-cam/218102/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.