*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phù Dung xinh đẹp một mình khoe sắc, Mộ Ly nhìn đến tiên diễm như thế đoá hoa, tâm động không thôi.
" Phù dung a phù dung, không ngờ Mê Huyễn Phù Dung lại ở nơi đây." Mộ Ly tâm lý vui vẻ, từng bước đi đến đoá hoa kiều diễm này.
Mê Huyễn Phù Dung, kỳ hoa một trong, phù dung sớm nở tối tàng, Mê Huyễn Phù Dung cũng không ngoại lệ. Hoa phù dung sáng trắng tinh khôi, trưa hồng e lệ, chiều khoe sắc đỏ. Một đoá phù dung như một kiếp người, đặc biệt là nữ nhân, khi ngươi tươi sắc người người nâng niu, khi úa tàn già nua mấy ai nhớ. Kiếp người ngắn ngủi, chi bằng khoe sắc toả hương, kinh diễm một đời, để rồi lụi tàn không hối tiếc, hoa nở hoa tàn, một kiếp rồi lại một kiếp, sinh sinh một kiếp phù dung thế.
" Phù dung, ta đồng cảm ngươi cô quạnh một mình, chi bằng theo ta toả sắc sinh hương, một đời oanh oanh liệt liệt, để thế gian kinh tâm động phách một kiếp phù dung." Mộ Ly nói ra từ đáy lòng mình, vừa rồi mở ra pháp môn, nàng đối với sinh linh hiểu rõ hơn nhiều, thậm chí đã sờ mó tới bản nguyên pháp tắc, hiểu được rất nhiều chuyện trong thiên địa.
Mộ Ly lời nói vừa ra, phù dung vẫn ung dung như thế đứng đó, đôi mắt không rời diễm lệ đoá hoa, chân thành không dị sắc.
" Phù phù."
Không một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-tien-lo-tu-tu/2317410/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.