Đêm đó, một ván cờ tương tư.
Mục Dạ ngây ngốc ngồi trên đồi dã quỳ rất lâu, ánh mắt lúc này trở nên vô thần, cho dù là pháo hoa đốt sáng rực rỡ cũng không làm hắn khá hơn chút nào.
Ngây ngốc đứng đó, cho đến khi phía đông bắt đầu lú ra ánh sáng đầu tiên, Mục Dạ thân mình mới di động.
Một thanh dao găm từ trong tay hắn xuất hiện, một tay còn lại bắt lấy búi tóc dài của mình, dứt khoát một dao tóc dài từng lọn bay đi theo gió.
" Sư huynh." Mộ Ly vẫn một mực đứng đó quan sát hắn, một đêm mặc dù không nói gì nhưng Mục Dạ luôn biết nàng tồn tại.
Đi đến phía sau, nàng im lặng nhìn tóc đã cắt ngắn lên sư huynh của mình.
Trầm mặc không nói, ánh mắt Mục Dạ vẫn chăm chú nhìn từ phía đông mặt trời.
" Phiền sư muội ngươi quan tâm rồi."
Xoay người lại nhìn nàng, Mục Dạ vẫn là khuôn mặt ấm áp đó, mặc dù tóc đã cắt ngắn nhưng lại không khiến khí chất giảm đi mặc khác lại lộ ra như ngọc quyến rũ cái cổ, hắn lúc này trở nên trầm ổn kiên nghị hơn trước một vài phần, nhưng vẫn không mất đi ôn mềm như ngọc ngũ quan.
" Sư huynh không sao là ta yên tâm rồi, yêu một người không nhất thiết phải có người đó."
Mộ Ly nhìn mắt chứa bi thương vẫn chưa tan biến đó, âm thầm hạ quyết tâm giúp hai người đến với nhau.
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
Ba tháng cứ thế qua đi.
Mộ Ly cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-tien-lo-tu-tu/2317234/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.