Kẻ đến người đi, chỉ còn lại hai thầy trò nghiêm túc mặt đối mặt.
Một tầng kết giới đã dựng lên bởi bàn tay của Mục Sinh.
Mộ Ly đôi mắt bên trong mang theo một loại thâm dò ý, quan sát hắn một lúc lại trực tiếp nói ra lời của mình.
" Sư tôn, ta muốn xuất sơn trúc cơ."
Một lời trực tiếp nói ra khiến Mục Sinh nhíu mày nhìn nàng, nếp nhăn trên chán càng rõ nét tang thương, trong mắt hắn lúc này không thể nào che dấu nổi lo lắng cho đồ đệ của mình.
" Xuất sơn, đây cũng là một ý kiến tốt, Thái Huyền tên này đã xuất quan, nếu ngươi cứ tiếp tục ở bên trong tông môn đi lại rất dễ để hắn thấy ngươi thân phận, đến lúc đó chắc chắn sẽ là một hồi tai kiếp. Nhưng trúc cơ thập phần quan trọng, vi sư e ngươi gặp nguy hiểm."
Là một người thầy, Mục Sinh không sợ người khác gây phiền phức tới cửa, điều làm hắn lo lắng chính là an nguy của hai người đồ đệ này. Hắn lo lắng không phải là lỗi, trúc cơ đối với tu sĩ mà nói là một quan hạm trọng đại, trúc cơ thành bại đều quan trọng đến việc tu luyện sau này.
Tu sĩ khi ở trong giai đoạn luyện khí sẽ không quá khác biệt so với nhau, bởi vì cùng tu một luyện khí quyết, sự nổi bật giữa các tu sĩ vẫn chưa rõ ràng biểu hiện, có khác chỉ là khác ở trổ tích luỹ linh khí bên trong đan điền nhiều hay ít, tinh thuần hơn hay kém.
Tu sĩ một khi đạt đến trúc cơ, với mỗi tu luyện công pháp khác nhau sẽ dẫn đến khác nhau biến hoá rõ rệt. Ví dụ khi ở luyện khí kỳ, các phép thuật chỉ là thông dụng thần thông không quá nổi trội đặc biệt, ngoại trừ một ít thiên tài tu sĩ có thể nghĩ ra pháp thuật sở trường của bản thân như Mộ Ly. Còn với công pháp trúc cơ thì lại khác, mỗi một thiên công pháp khác nhau, sẽ có những thần thông cùng bổn mạng pháp bảo khác nhau, mỗi công pháp sẽ làm ưu việt chiêu thức thần thông mà tu sĩ sử dụng, đa dạng biến hoá.
Chỗ tốt chính là có, nhưng chỗ xấu vẫn luôn song hành. Bởi vì trúc cơ là đánh cột mốc quan trọng cả tương lai về sau, nếu trong quá trình trúc cơ có điều gì bất trắc làm ảnh hưởng, tu sĩ trúc cơ không nhiều thì ít sẽ tổn hại căn cơ, một là tự thân căn cơ bị đánh mất không còn, hai chính là tẩu hoả nhập ma, thân tiêu đạo vẫn.
Cũng bởi vì vậy mà Mục Sinh lấy làm lo lắng cho an nguy đệ tử của mình.
Cảm nhận được Mục Sinh lo lắng cho mình, Mộ Ly thâm tâm dậy lên một loại ấm áp cảm giác mà trước nay nàng chưa từng cảm nhận qua.
" Sư tôn lo lắng cho ta, ta hiểu, nhưng việc này đối với ta rất quan trọng, mặc dù có nguy hiểm song hành nhưng ta luôn có lòng tin ở bản thân mình. Nếu ngài cứ để ta tiếp tục ở nơi này, không chỉ dẫn đến người đó dòm ngó mà ngay cả việc trúc cơ cũng không thể nào hoàn thành."
Nhìn tự tin đồ đệ, Mục Sinh yên lòng đi một phần, nhưng lo lắng vẫn là còn tại. Mục Sinh là bán hoá thần tu vi, đối với trực giác cực kì nhạy bén, chỉ cần là tai hoạ sắp tới trực giác sẽ lên tiếng nhắc nhở.
" Vi sư đối với bản lãnh của ngươi thập phần tin tưởng, nếu ý ngươi đã quyết vi sư chỉ đành chấp thuận." Mày cau đã giãn ra, Mục Sinh trong mắt xuất hiện một tia giảo hoạt, như tìm được một thú vui mới cho bản thân.
" Ngươi đi một mình vi sư vẫn cảm thấy không an tâm, lại nhắc tên tiểu tử Lưu Nhiên gần đây da u thịt bắp, hắn đi theo ngươi làm hộ vệ cũng không sai."
" Sư tôn, không cần ngươi nói ta đã nhớ hắn từ trước, ngươi một cái lão ngoan đồng đánh chủ ý gì chẳng lẽ ta không biết." Nàng đôi mắt trừng hắn, tay đã hoạt động hoạt động như muốn hành hạ bộ râu của sư tôn nàng.
" Ta đây là lo lắng cho ngươi có biết không, ai ui uổng công ta có lòng tốt rốt cuộc bị người trừng mắt doạ dẫm, thiên lý đâu, thiên lý đâu." Tâm tình cửu chuyển liên hồi, mới đây còn là một mặt nghiêm túc sư tôn rất nhanh lại hiện nguyên hình trở về thành lão ngoan đồng.
" Sư tôn, ngươi đã dựng lên cấm chế, bên ngoài không ai nghe thấy ngươi than vãn kêu la." Mộ Ly thật hết nói nổi người này, càng nhìn hắn như vậy, nàng lại ngứa ngáy khó chịu, tay chỉ muốn đến kéo nghịch chòm râu bạc của hắn.
" Hừ, không thú vị, ngươi cái tên khúc gỗ này như cái tên lúc nãy, cả hai đều là một bộ mặt than không biết đùa." Mục Sinh dấu đi chồm râu của mình như báu vật, lườm lấy Mộ Ly chắc còn tác phong của một sư tôn.
" Nếu vậy ta xin phép cáo lui." Mang một loại hờn giận ngữ điệu, Mộ Ly thân đã xoay người liền bị Mục Sinh gọi lại.
" Chờ đã chờ đã, vi sư chỉ là đùa giỡn một chút." Cười trừ như chưa có gì sãy ra, Mục Sinh lấy ra ba quyển sách phe phẩy trước mặt nàng như muốn câu dẫn chú ý.
" Không phải ngươi muốn trúc cơ sau, sư tôn có ba công pháp chuẩn bị từ trước cho ngươi, nhanh đến tuyển chọn một quyển."
" Ta tưởng ngài bận nháo sự mà đã quên rồi."
Mộ Ly liếc nhìn trước mắt ba bộ công pháp, cả ba đều là thượng thừa công pháp hiếm có.
" Huyền Thiên Thuỷ Mộc quyết, môn công pháp này lấy thuỷ mộc tương sinh cấu tạo thành, rất thích hợp với ngươi linh căn, mặc dù ít công kích thần thông, nhưng lấy phụ trợ làm nổi danh."
" Vạn Pháp quyết, là chí cao công pháp của Thái Nhất tông lịch đại tổ sư truyền xuống, vạn pháp biến hoá đa đoan, cần tu sĩ ngộ tính rất cao."
" Cuối cùng là Quy Nguyên quyết, đây là vi sư sở tu công pháp, trăm sông đổ về một biển là công pháp thuyết pháp, môn công pháp này giúp người tu luyện tích luỹ linh lực hùng hậu gấp mười lần tu sĩ cùng lứa, nhưng trỗ hại lại không kém."
Thế nào, ngươi chọn loại nào công pháp.
P/s: Ly tỷ nhà ta chọn loại nào đây.???????????? nhanh đạt 20 bình chọn để ta tặng chương mới nha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]