Chương trước
Chương sau
Vũ Văn Tinh đưa nàng đến sân viện của mình, lập tức đã có thị nữ chào đón, dẫn Tống Giản đến chái nhà bên cạnh.
Thấy nàng không hỏi gì liền đi theo, Vũ Văn Tinh lại nhịn không được "Aiz" một tiếng.
Tống Giản quay đầu, nhìn gã chớp chớp mắt, như đang hỏi gã còn có chuyện gì.
Vũ Văn Tinh do dự một chút, phất phất tay, cười nói, "Bỏ đi, không có việc gì"
Bộ quần áo gã chuẩn bị cho nàng là một bộ váy dài vàng nhạt họa tiết hoa nhài, áo khoác ngắn trắng tinh, kết hợp cánh tay áo màu xanh nhạt, sặc sỡ nhưng không dung tục, giản dị nhưng không tầm thường, khiến người khác vừa nhìn liền thấy sáng ngời, sau đó không khỏi vui vẻ lên.
Bất quá, nhớ đến việc gã bảo đây là bộ quần áo gã thấy thích hợp với Tống Giản nhất, nàng hơi nghiêng đầu, không biết nên nói thế nào.
Quần áo thế này, hẳn là càng thích hợp với thiếu nữ hoạt bát, trẻ trung như Nam Cung Nguyệt chứ nhỉ. Mái tóc dài đen nhánh như tơ, cùng hoa dung nguyệt mạo của nàng, một khi mặc bộ váy này, dù chỉ đứng tại chỗ xoay một vòng vẫn như thể khiêu vũ trong lòng của vô số người.
Còn Tống Giản, dù bề ngoài thoạt nhìn vẫn trẻ trung nhưng mái tóc bạc kia lại như mang theo một câu chuyện xưa. Mà người có chuyện xưa đều sẽ có vẻ trầm tĩnh, dù mặc vào màu sắc mùa xuân nhưng sẽ rất khó toát ra vẻ uyển chuyển, nhẹ nhàng linh động.
Nhưng nàng cũng không ghét bộ quần áo này.
Khi nàng thay quần áo xong đẩy cửa bước ra, Vũ Văn Tinh như thể đã chờ đợi rất lâu. Nàng thấy gã mặc trường bào cùng màu với nàng, bên trong cổ áo lộ ra một chút vải trắng, lúc bước đi, dưới lớp áo choàng màu vàng hoa nhài, mơ hồ lộ ra vạt áo màu xanh nhạt, chẳng khác gì đang dạo chơi giữa cánh đồng hoa nở rộ nơi núi rừng mùa xuân.
"A! Đại mỹ nhân mặc nó lên quả nhiên xuất sắc!", nhìn thấy nàng, Vũ Văn Tinh đầu tiên cảm thấy nao nao, sau đó vui sướng dùng quạt xếp gõ vào lòng bàn tay của mình.
"Bổn vương lúc nhìn thấy bộ quần áo này liền thấy tâm trạng rất tốt, đại mỹ nhân thì sao?"
Tống Giản khẽ cười nghĩ thầm, chẳng lẽ, gã muốn dùng những gam màu vui tươi để khiến nàng vui vẻ một chút?
"Cảm ơn ngươi"
"Này có đáng gì, trang điểm sửa soạn cho mỹ nhân vốn dĩ cũng là một trong những chuyện vui vẻ mà"
Gã mang Tống Giản ra cửa sau, ở đó đã đỗ sẵn một chiếc xe ngựa.
"Đến đây", Vũ Văn Tinh đi lên trước, sau đó mỉm cười xán lạn xoay người, chìa tay về phía Tống Giản.
Thấy nàng không chút nghĩ ngợi liền nắm tay mình, Vũ Văn Tinh khẽ khựng lại, sau khi ngồi ổn trong xe ngựa xong mới nói, "Ngươi có nơi nào muốn đi không?"
Tống Giản không chút ý tưởng, ngoan ngoãn lắc đầu nói, "Không có"
"Vậy, Bổn vương sẽ an bài toàn bộ hành trình đấy nhé?"
Nàng cười đáp, "Vâng"
Thấy nàng thuận theo như thế, Vũ Văn Tinh không khỏi cảm thấy có chút kỳ diệu.
Mới ban nãy, khi còn ở trong sân viện, gã đã muốn hỏi một câu, thông thường khi một nữ tử bị một nam nhân không quá thân quen đưa về sân viện của mình, sau đó còn bị hạ nhân xa lạ mang đi thay quần áo, dù nói thế nào cũng cực kì khả nghi chứ?
Gã vốn nghĩ, chưa biết chừng Tống Giản chỉ đang cố kiềm nén sợ hãi, không muốn mất mặt với người lạ. Nhưng hiện tại xem ra, nàng tựa hồ thật sự không để tâm.
Nàng không hề nghĩ đến chuyện, nếu gã định làm chuyện gì đó sẽ không có ai đến giúp nàng sao?
Nhưng có thể được một người hoàn toàn tín nhiệm, nhẹ nhàng ung dung giao phó mọi thứ cho mình thế này, Vũ Văn Tinh không chỉ cảm thấy mới mẻ, còn cảm thấy rất thoải mái.
Không nói đến những nữ tử bình thường gã thường tiếp xúc với lễ giáo nghiêm ngặt, cho dù là các hoa khôi, cũng phải suy xét hành vi như thế này, như thế kia có tự hạ thấp giá trị con người hay không
Dù vậy Vũ Văn Tinh cũng có thể hiểu được, cho nên chưa từng cưỡng cầu. Song hôm nay, khi gã muốn mang một nữ tử ra ngoài dạo phố, muốn khiến nàng vui vẻ, gã chỉ cần đến gần và hỏi nàng một câu, "Đi sao?", đối phương liền không chút do dự, mỉm cười đặt tay mình vào lòng bàn tay của gã, cứ thế đi theo gã, cảm giác ấy cũng thật sự rất tốt.
Không cần nghĩ quá phức tạp, không cần suy xét quá nhiều. Muốn gặp một người, liền đi gặp; muốn yêu một người, liền cứ thế yêu nàng; cảm thấy thứ gì thực xứng với ai liền mua tặng; cảm thấy một người nơi nào đáng giá khen ngợi liền nói thẳng.
Mà nếu có một người như thế, có thể hoàn toàn tiếp nhận một tình cảm mà trong mắt người ngoài có lẽ quá mức ích kỉ và kỳ quái, vậy sẽ giống như linh hồn kề sát vào nhau, khiến người vui sướng.
...
Xe ngựa dần dần chuyển sang tuyến đường chính của kinh thành. Trên đường ngựa xe như nước, mặc dù đường rất rộng nhưng các cỗ xe đi lại cũng chậm rãi. Tuy vậy vì hai bên đường bài đầy các quầy hàng, nên nếu ngắm nhìn kĩ cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán.
Vũ Văn Tinh nhìn nàng vén màn lên, hứng thú bừng bừng nói, "Chúng ta đến tửu lầu gần cổng thành ăn vài thứ trước đi, ngươi chắc cũng chưa ăn tối, đợi chốc nữa nhất định sẽ đói bụng"
Tống Giản vô cùng háo hức đánh giá phố phường cổ đại, vô cùng tự nhiên đáp, "Được"
Thấy thế, Vũ Văn Tinh hỏi, "Ngươi thấy thích thứ gì không? Nếu có thì cứ nói với ta"
Gã bất giác thay đổi xưng hô, từ "Bổn vương" mang theo chút xa cách thành "ta" tương đối thân mật.
Tống Giản lại lắc đầu nói, "Chúng nó đặt ở trên quầy là đẹp nhất, nếu mua rồi nói không chừng lại không thích nữa"
"Vậy... Nếu ngươi thích náo nhiệt như thế, không bằng tháng sau, ta mang ngươi tiến cung?", Vũ Văn Tinh nói, "Tháng sau là sinh nhật hoàng huynh ta, đến lúc đó trong cung sẽ cử hành yến hội, còn có bắn pháo hoa... Ngươi nhất định thích"
Gã nói, "Chính là vào đầu tháng sau. Một tháng rất nhanh sẽ trôi qua"
Nhưng thời điểm Tống Giản làm Hoàng Hậu và Quý Phi, sinh nhật Hoàng đế không biết trải qua bao nhiêu lần. Tuy yến hội mỗi thế giới không hoàn toàn giống nhau, nhưng nội dung đại khái cũng không khác bao nhiêu. Muốn nàng lại ở thêm một tháng, sức hấp dẫn của mánh lới này thật sự không đáng giá.
Thấy nàng cười không nói, Vũ Văn Tinh hơi nhíu mày, nghiêm túc nói, "Nếu chết rồi sẽ không thể mặc quần áo đẹp, cũng không được ăn đồ ăn ngon. Hơn nữa, còn không được gặp lại nam nhân phong lưu tiêu sái, ngọc thụ lâm phong giống Bổn vương. Như vậy chẳng phải rất đáng tiếc?"
Phát hiện gã đang nỗ lực khai thông cho nàng, Tống Giản không khỏi lần nữa cảm tạ, "Cảm ơn ngươi"
Nhưng thấy nàng không có biểu hiện hồi tâm chuyển ý, Vũ Văn Tinh hơi nhíu mày, còn muốn nói gì đó thì ngay lúc này, khi xe ngựa sắp chuyển hướng, đột nhiên một con ngựa bên trái như bị kinh sợ ngửa mặt lên trời hí vang. Toàn bộ xe ngựa trong nháy mắt nghiêng về bên phải, Tống Giản ngồi ở bên trái đột nhiên không kịp phòng ngừa, lập tức ngã về phía Vũ Văn Tinh đang ngồi bên phải.
Gã theo bản năng duỗi tay đỡ lấy Tống Giản. Ôn hương nhuyễn ngọc vừa tựa vào lòng, Vũ Văn Tinh có chút sửng sốt, chỉ cảm thấy một mùi hương thoang thoảng bay đến. Mà nữ tử trong lòng ngực so với lúc nhìn càng thêm mảnh khảnh, mềm mại nhưng không hề khô khốc, gầy guộc, khi ôm vào vô cùng thoải mái khiến lòng gã không khỏi rung động...
Phu xe ở bên ngoài cao giọng quát lớn gì đó, cố gắng khiến con ngựa đang hoảng loạn bình tĩnh lại, nhưng con ngựa kia không biết ra sao, nó có vẻ cực kì khó chịu, giậm chân liên tục, không ngừng vặn vẹo giãy giụa. Từ đó nó khiến con ngựa còn lại cũng bắt đầu kinh hoảng, không nghe theo sự điều khiến.
Xe ngựa lung lay muốn ngã, những người chung quanh cũng cao giọng kêu la sợ hãi, hiện trường nhất thời một mảng hỗn loạn. Vũ Văn Tinh dứt khoát ôm chặt lấy Tống Giản không buông.
Không ngờ Tống Giản cũng ôm chằm lấy gã, nàng còn giãy giụa thoát khỏi vòng tay gã, thoạt nhìn như muốn bảo vệ gã trong lòng mình.
Điều này khiến Vũ Văn Tinh có chút ngoài ý muốn, mặc dù tại thời điểm khẩn cấp thế này cũng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Huống chi, khi nhìn thấy nữ tử với bề ngoài nhu nhược, dịu dàng, thần sắc trầm tĩnh, không chút hoảng loạn, càng khiến người khác cảm nhận được sự kiên cường, lẫm liệt.
Nhưng vào lúc này, từ ngoài cửa sổ xe, một đôi tay bỗng nhiên vói vào túm chặt cánh tay Tống Giản. Vũ Văn Tinh nháy mắt hồi thần, lập tức rút ra quạt xếp nhét bên hông ra, cũng không biết nó có cơ quan gì, gã vừa xoè quạt, đầu những nan quạt lập tức trượt ra những mảng ánh sáng lạnh lẽo, những lưỡi dao sắc bén.
Người nọ im lặng rút tay lại. Nhưng trên cánh tay kia chính là chất vải màu đen, cực kì tương tự với y phục của ám vệ Ma giáo, thậm chí có thể nói, chính xác là nó.
Bỗng nhiên, thùng xe ổn định lại, bắt đầu chạy như điên về phía trước.
Xuyên qua rèm xe bị gió thổi thốc lên, có thể thấy người ngồi bên ngoài đã không phải là xa phu của Đoan Vương phủ nữa mà là một nam nhân mặc hắc y, mang theo mặt nạ. Nhưng đó không phải Dạ.
Người đi đường phía trước hoảng sợ tránh đường, cửa thành cũng chưa kịp đóng lại. Nếu cứ như vậy bị mang ra khỏi thành, tình thế sẽ cực kì nguy hiểm. Vũ Văn Tinh lập tức nắm quạt xếp nhào ra, cùng đối phương giao thủ.
Ngoài dự liệu của Tống Giản chính là, gã nói mình chỉ biết một ít công phu mèo quào của giang hồ nghệ nhân, lại có thể cùng ám vệ Ma giáo từng được huấn luyện khắc nghiệt, trong khoảng thời gian ngắn chẳng phân biệt cao thấp.
Ngay vào lúc xe ngựa chuẩn bị lật úp, Tống Giản nghĩ thầm, nếu nàng nhào lên đẩy ám vệ kia xuống xe ngựa sẽ thế nào?
Hành động này rất nguy hiểm, nhưng nàng hiện tại không sợ nhất chính là nguy hiểm, hơn nữa như vậy còn có thể bảo vệ Vũ Văn Tinh.
Nàng lập tức hành động.
Nhưng ngay khoảnh khắc nàng nhào đến, một vòng tay to lớn từ phía sau đã vững vàng ôm nàng vào lòng.
Dạ ôm lấy nàng, lăn tròn trên đất vài vòng mới có thể dừng lại, chậm rãi đứng lên.
Tống Giản có chút choáng váng quay đầu nhìn lại, phát hiện con đường phía sau có không ít ám vệ đã ngã xuống. Ban nãy, Dạ tựa hồ bị bọn họ vướng chân.
"Vũ Văn Tinh!", nàng lập tức nôn nóng nhìn về phía xe ngựa, nàng vừa đi vừa kéo ống tay áo Dạ nói, "Mau đi cứu gã!"
Nhưng Dạ lại nói, "Ta phải bảo vệ nàng đầu tiên"
Tống Giản tức khắc giận dữ nói, "Dạ!!!"
Nàng ra sức giãy giụa tránh khỏi vòng ôm của hắn, làn váy quá dài thật sự không tiện để chạy, nàng chỉ có thể vừa nhấc váy vừa chạy đuổi theo xe ngựa mất khống chế.
Bất quá không đợi Tống Giản đuổi kịp, xe ngựa kia đã ngã ngang trên đất, va chạm cực mạnh, thậm chí trực tiếp vỡ thành hai nửa.
Không biết Vũ Văn Tinh thương thế thế nào. Đã sắp thoát ly, nếu đột nhiên lại chết một nhân vật nam quan trọng... Tống Giản lập tức sợ tới mức tay chân đều nhũn ra.
"Vũ Văn Tinh?!"
Nàng đứng cạnh xác xe ngựa, có chút không biết làm sao nắm chặt váy, nhất thời không biết bắt đầu tìm kiếm từ bên nào.
"Vũ Văn Tinh??"
"Khụ...", cuối cùng, từ các mảnh gỗ vụn, một bàn tay giãy giụa vươn ra.
Tống Giản vội vàng chạy vọt đến, giúp gã đẩy ra những mảnh gỗ đè trên người. Dạ như bóng với hình đi theo phía sau nàng, giờ phút này thấy nàng làm vậy liền lập tức làm theo. Có hắn hỗ trợ, chỉ trong chốc lát, Vũ Văn Tinh đã được kéo ra.
Thương thế của gã không nặng, nhưng bị chọc giận không nhẹ. Nhìn Dạ ngay sau đó lại dọn sạch một khối thi thể, Vũ Văn Tinh tức giận không thôi nói, "Đó chính là cây quạt Bổn vương thích nhất, không muốn để nó dính máu!"
Dạ rút một lưỡi dao vốn dĩ giấu trong nan quạt từ yết hầu của ám vệ kia ra, lại cẩn thận kiểm tra thi thể một chút, lúc này mới nhặt chiếc quạt xếp đã rách bươm bên cạnh thi thể lên, vòng trở về.
Vũ Văn Tinh nhìn vết máu trên quạt xếp không khỏi lộ ra ghét bỏ nhưng vẫn miễn cưỡng nhận lấy. Chờ tinh thần đã ổn định hơn, dưới sự dìu đỡ của Tống Giản, gã chậm rãi đứng lên, cả giận quát, "Ma giáo càng ngày càng vô pháp vô thiên! Dưới chân thiên tử mà lại dám tập kích ám sát hoàng thân quốc thích!?"
Dạ lo lắng nói, "Mục tiêu của họ hẳn là phu nhân"
Hắn tiếp tục, "Còn may chúng không thành công"
Tống Giản, "..."
Vừa nghe thấy thế, nàng chưa bao giờ khát vọng Nam Cung Thuần có thể xuất hiện đến vậy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.