Tống Giản đứng tại chỗ, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ, lại thấy Dạ cũng không nhúc nhích.
Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Nếu muốn giết nàng vì sao lại không động thủ?
Nhưng thoạt nhìn, hắn dường như cũng sẽ không thả nàng đi.
Tình huống không biết đâu mà lần thế này khiến Tống Giản thấy vô cùng mê mang.
Hai người cứ đứng đối diện với nhau như vậy, vài phút trôi qua lại dài tựa mấy tiếng đồng hồ. Cuối cùng, nàng do dự hồi lâu, không kiềm được lui một bước về phía sau.
Vừa rồi Dạ còn như hoá đá tựa pho tượng rất nhanh đã "sống" lại. Hắn cầm lấy cánh tay của nàng, dùng sức ngăn cản hành động nhằm kéo ra khoảng cách của nàng, ước chừng vì phòng nàng chạy trốn.
Nhưng nàng có thể chạy đi đâu chứ? Trong tình huống hắc ám vây quanh, phân không rõ phương hướng lại chẳng biết đường đi?
Nếu có thể, nàng còn mong Dạ mang mình về lại bên cạnh Nam Cung Thuần.
Vì thế, khi chẳng rõ bản thân đã làm gì kích thích đến hắn, Tống Giản lập tức bất động.
Nàng không nói lời nào, rũ mắt xuống, tránh đụng chạm với tầm mắt của hắn hòng khiến sự tồn tại của mình giảm xuống thấp nhất, đồng thời lộ ra tín hiệu "vô hại" ở mức cao nhất.
Tay của Dạ lại dừng trên cánh tay của nàng, cảm nhận xúc cảm mềm ấm kia, hắn ẩn nhẫn khẽ siết chặt tay nhưng rất nhanh liền buông ra, "Vì sao ngài lại không để ý như thế?"
"Hả?"
Tống Giản lập tức hiểu được ý của hắn, trong lòng không khỏi có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-thuan-ai-van/504191/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.