Edit+beta: Linhlady
"Mộc nhi, đừng khóc." Huyền Dạ để một tay lên lưng Tô Mộc, vỗ nhè nhẹ dùng cái này để an ủi nàng, liếc qua Vân Chỉ Hề trong lòng Tô Mộc quả thực hận không thể bóp chết nàng ấy, hai tròng mắt như gió rét thấu xương nhìn chằm chằm đỉnh đầu Vân Chỉ Hề.
Vân Chỉ Hề chỉ cảm thấy không biết từ đâu thổi tới một cơn gió lạnh, làm cho nàng ấy run rẩy. Nàng ấy còn không có từ chuyện xảy ra trước mắt mà phục hồi lại tinh thần, nàng ấy rõ ràng ở một giây còn ở trong phòng làm việc, bởi vì mệt mỏi mà chợp mắt một cái, tỉnh lại đã đến một cái thế giới khác.
Hơn nữa y phục ướt ngượng ngùng dính ở trên người, làm cho nàng ấy cảm thấy vô cùng khó chịu, còn có nử tử xinh đẹp trước mắt ôm mình khóc thút thít, trong lúc nàng ấy nhất thời suy nghĩ hỗn loạn, đành phải nhắm mắt lại, giả vờ hôn mê.
Sau đó, liền nghe liền mở miệng nói: "Nàng ta không phải là tỉnh sao? Đứng lên đi, sư huynh dẫn muội trở về."
Nói đến đây, cảm thấy không ổn, lại không tình nguyện thêm một câu "Còn có nàng ta."
"Dạ." Tô Mộc từ trong cảm xúc bình phục lại, thanh âm mang một chút khàn khàn cùng giọng mũi.
Nghĩ tới chuyện cũng đã xảy ra rồi, mình cũng không có cách nào thay đổi mọi chuyện, đành phải đi tiếp thu sự thật này. Nhận mệnh Tô Mộc gian nan đỡ Vân Chỉ Hề lên, mà Vân Chỉ Hề cũng đã là mười tám mười chín tuổi, Tô Mộc lôi kéo, phát hiện mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-thinh-cau-dung-nga/562825/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.