Edit+ beta: Linhlady
Tô Mộc đi theo phía sau Huyền Dạ, chậm rãi bước vào trong điện.
Bên trong điện rộng lớn u tĩnh, trừ vài đồng tử đứng hầu ở bên cửa, ngẩng đầu bốn phía nhìn sang, lại không thấy thân ảnh Minh Uyên ở đâu.
Cũng may Tô Mộc là dân mù đường, chuyện này mọi người đều biết. Cho nên sẽ không có người hoài nghi bộ dáng Tô Mộc bây giờ, chỉ nghĩ là nàng không biết đường đi.
Tô Mộc theo sát phía sau Huyền Dạ, sợ mình thất thần một chút sẽ không thấy hắn ở đâu. Nguyên chủ dân mù đường thuộc tính quá mạnh mẽ, thế cho nên cảm giác phương hướng của Tô Mộc vốn không tốt lắm cũng bắt đầu trở nên mù đường.
Thấy Huyền Dạ quen cửa quen nẻo xuyên qua đại điện, đi qua nhất điều hành lang gấp khúc thật dài, lại vượt qua nhiều ngọn núi giả, cuối cùng, ở trên một bãi cỏ nhìn thấy Minh Uyên ngồi ở trên ghế đá nhàn nhã tự tại uống trà.
Thân ảnh kia mặc một bộ đạo bào vân văn màu trắng, đầu đội bạch ngọc quan, một tay cầm quyển sách, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà, sương mù sau lưng xa xa lượn lờ.
Tô Mộc nhịn không được nuốt nước miếng một cái, cũng không biết là bởi vì căng thẳng, hay là bởi vì khí tràng Minh Uyên, người đã sống ngàn năm quả nhiên khác người thường, nhưng mà, dung mạo kia vẫn là bộ dáng thời thiếu niên, gương mặt giống như được đao búa gọt dũa đường cong rõ ràng, mũi cao thẳng, mặt mày thâm thúy, vẻ mặt không chút thay đổi, trên đai lưng còn buộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-thinh-cau-dung-nga/562818/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.