Edit: Linhlady
Tô Mộc chuyển đến nơi đây cũng đã nhiều ngày, bởi vì cách xa chợ, Tô Mộc cũng lười đi xem nó như thế nào.
Nhưng vì chưa bao giờ thấy chợ cổ đại trong lòng Tô Mộc lại ngứa, tiến thoái lưỡng nan nửa muốn đi nữa không.
Tô Mộc: Thật là phiền a!
Vì vậy nàng quyết định chờ hai ngày sau lúc vú Trương đi mua đồ ăn nàng cũng đi cùng, huống chi Tư Đồ Mặc Uyên cho nàng rất nhiều ngân lượng. Bản thân cũng không cần sầu, chỉ cần không tiêu tiền như nước, bình thường vẫn có thể chi ra, nàng cũng không cần khắt khe quá.
Chỉ là, nàng rất muốn đi hành nghề y, thật lâu không luyện, có chút ngứa tay.
Tô Mộc chống khuỷ tay trên bàn đá, nâng cằm, nhìn cây duy nhất trong sân viện đến ngẩn người.
Cây này có lẽ được trồng khá lâu, bởi vì đầu thu, thời tiết hơi lạnh, thời tiết mát mẻ. Lá cây cũng chậm rãi chuyển màu, vài lá bung ra theo gió rơi xuống, trong đó có một cái lá cây còn rơi trên đầu Tô Mộc.
Tô Mộc hồn nhiên chưa phát giác ra, chỉ là nhìn chằm chằm vào cây ngẩn người.
Đầy tớ cũ trong sân có bốn người, có hai người hợp tâm ý Tô Mộc nâng lên làm tâm phúc, tìm ít lí do để mình trở về vương phủ, dù sao viện nhỏ này cũng không phải là vương phủ, quản gia cũng không quản việc này.
Còn thừa lại hai người, bởi vì là phu thê, một cái là bà tử nấu cơm, người còn lại là chân chạy vặt. Huống chi đã làm ở nơi này rất lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-thinh-cau-dung-nga/562792/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.