Nghiêm Hạo ngồi trên ghế bộ dạng cực kì căng thẳng, hồi hợp trước ánh mắt dò xét ngang dọc, trên dưới của ông bà Lục. Nhìn thái độ có chút lúng túng, căng thẳng của Nghiêm Hạo Lục Vĩ Kỳ mới tin là mình không nghe lầm, nghiêm giọng hỏi lại: "Cậu Nghiêm à, cậu biết mình vừa nói gì chứ? Tôi không quan tâm cậu đến đây là vì bản thân hay là vì nhà họ Nghiêm nhưng mà tôi nói cho cậu biết, con gái của Lục Vĩ Kỳ tôi tuyệt đối không để cho nhà họ Nghiêm cậu ức hiếp."
Lục Vĩ Kỳ nhớ đến bộ dáng của con gái mình vì Nghiêm Phong mà lần lượt đánh mất chính mình, vì hắn mà buồn bã, vì hắn mà mạng sống suýt nữa bị đoạt mất, suýt nữa đã khiến ông người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh liền không khỏi mất khống chế mà tức giận. Thái độ không chút khách khí với Nghiêm Hạo. "Bác trai, bác gái, thực xin lỗi. Mặc dù cháu không biết đến cùng là xảy ra chuyện gì nhưng mong bác hãy tin cháu đến đây không liên quan gì đến gia đình cháu mà thực ra là vì bản thân cháu. Cháu không dám hy vọng bác tha thứ cho gia đình cháu, cháu chỉ mong hai bác hiểu được tâm ý của cháu đối với Thiên Thiên. Cháu thích cô ấy suốt bốn năm, nhưng cháu biết cô ấy chỉ xem cháu như em trai của mình mà đối đãi, trong mắt cô ấy chỉ chứa hình bóng của anh cháu. Nhiều lúc cháu thực sự muốn nói rõ với cô ấy nhưng lực bất tòng tâm.."
Thấy vẻ mặt tràn đầy đau khổ của Nghiêm Hạo khi nói ra những lời ấy khiến Vân Tuyết và Lục Vĩ Kỳ một phen ngạc nhiên, chăm chú nhìn anh nói tiếp: "Lúc ấy cháu biết tình cảm của bản thân không thể khống chế được nữa nên mới lựa chọn đi du học. Thực không ngờ trong bốn năm nay lại xảy ra sự tình khiến cô ấy tổn thương đến thế! Cháu thực xin lỗi!"
Nghiêm Hạo đứng lên cúi đầu hướng ông bà Lục xin lỗi. Ngay lúc ấy Lục Thiên Thiên vừa thức dậy vữa vặn thấy được hành động này của anh, lên tiếng hỏi: "Haha có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao haha?"
Lúc này ba người dưới lầu đồng loạt đưa mắt lên nhìn cô. Lục Thiên Thiên bị dọa cho hết hồn, cô gượng cười vừa nói vừa bỏ chạy lên phòng: "Haha Xin lỗi đã quấy rầy.. mọi người tiếp tục haha tiếp tục đi!"
Cô chạy lên phòng đóng cửa lại đưa tay lên ngực vỗ vỗ. "Đúng là thật dọa người mà."
Xét thấy tình hình bên dưới hết sức căng thẳng, Lục Thiên Thiên quyết định ra ngoài ăn sáng. Cô rón rén xuống nhà quyết ra đi trong im lặng nhưng mà.. "Đi đâu đấy?" - Bố Lục đã phát hiện rồi.
"Chết rồi, bị phát hiện, huhu" "Haha, ba, mẹ chào buổi sáng ha.. ha, cái kia con có hẹn với Vương tổng nên đi trước, bữa sáng con tự ăn ba mẹ đừng lo, con đi đây.."
Lục Thiên Thiên dùng tốc độ ánh sáng của mình lao thẳng ra ngoài, "hù chết bổn cô nương, haizz". Lục Thiên Thiên vừa chạy đi ông bà Lục không khỏi trố mắt nhìn nhau thầm nghĩ: "Đứa nhỏ này.. chạy nhanh thật".
Lúc này Lục Thiên Thiên đang trong một nhà hàng nhỏ gọi món. "Lấy cho tôi món này, món này món này, cả món này nữa. Cảm ơn."
"Vâng ạ, cô đợi chút sẽ có ngay". - Cô phục vụ đáp. "Cô chờ đã, lấy thêm giúp tôi một phần bánh ngọt nữa nhé!"
"Vâng ạ". "Cảm ơn".
Lục Thiên Thiên trong lúc chờ đợi thức ăn cảm thấy buồn chán vô cùng nên lấy điện thoại ra nghịch. Thật ra từ khi cô về nước lúc nào Tống Dật cũng nhắn tin cho cô biết về tình hình của tiểu Cat, nhưng cô chỉ xem mà không trả lời. Hôm nay cũng không ngoại lệ, từ sáng sớm cô đã nhận được tin của anh, vốn đã định không phản hồi nhưng có lẽ lương tâm trỗi dậy nên cô mới gửi cho anh một dòng: "Cảm ơn anh đã chăm sóc tốt cho tiểu Cat". #Anh Quốc- JL#
"Tôi cảm thấy việc mở rộng JL là chuyện có thể, nhưng tại sao lại mở rộng ở thành phố A? Không biết là Tống tổng có thể nói rõ cho chúng tôi biết hay không?" - Một thành viên trong hội đồng quản trị lên tiếng. "Đúng đúng". Các vị khác cũng đồng thời lên tiếng.
Lúc này điện thoại Tống Dật vang lên một tiếng, vốn tâm tình không được tốt nhưng vừa nhìn thấy tin nhắn này tâm tình chợt tốt lên không ít, khóe miệng anh có chút nhếch lên. Điều này khiến cho các vị đang họp ở đây không khỏi kinh sợ một phen, bất đầu to nhỏ bàn tán. "Ông có thấy chuyện như tôi đã thấy? Hay là tôi con mợ nó hoa mắt. Cậu ta mà cũng biết cười. Đúng là đáng kinh ngạc a. - Một vị cổ đông trẻ tuổi quay sang một vị cổ đông khác lên tiếng".
"Cậu không nhìn lầm đâu, chúng tôi đều thấy." Lúc này Tống Dật cũng đã trả lời tin nhắn của Lục Thiên Thiên, vẻ mặt bắt đầu đáng sợ trở lại.
"Thư ký Lâm." - Tống Dật nhìn về phía thư ký của mình gật đầu như ra hiệu. Sau khi nhận được chỉ thị của Tống Dật, Lâm thư ký đem số tài liệu trong tay phát cho các thành viên của hội đồng quản trị.
"Trên tay các vị là đề án chi tiết, các vị có thể từ từ đọc. Nếu chưa làm các vị cảm thấy hài lòng thì chờ đến cuộc họp lần sau đi. Tan họp." Tống Dật nhấc chân rời khỏi phòng họp không thèm quay đầu, mặc kệ các thành viên khác trong phòng họp còn đang ngơ ngẩn.
##### Nếu thích truyện nhớ bình chọn cho truyện của mình nhé! cảm ơn mọi người....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]