Mặc cho Lục Thành hối hận đứng đó, Quý Vũ vẫn rời đi không quay đầu lại.Đêm ấy, Lục Thành không gửi thêm tin nhắn nào nữa.“Hắn từ bỏ rồi à?” Hệ thống tò mò.Quý Vũ mỉm cười: “Tôi đi gặp hắn không phải để làm hắn hết hy vọng.”“Vậy sao hắn không nhắn tin cho cô?”Quý Vũ nhướng mi: “Một người bình thường thể chất tốt cỡ nào đi nữa, đứng cả một ngày dưới tuyết sẽ cũng phát bệnh.”Hệ thống im lặng một lát, sau đó trả lời: “Đúng nhỉ, nhiệt độ của hắn bây giờ là 38 độ, có thể xem là đang sốt cao, muốn giúp không?”“Sốt thôi mà, đâu có chết người được, đợi lát nữa anh chiếu vài hình ảnh của Tô Nguyệt, làm hắn nghĩ rằng mình đang gặp ảo giác đi.” Quý Vũ uể oải ngáp một cái, ngả đầu chìm vào giấc ngủ.Bên kia, Lục Thành không thể nói rõ cảm giác trong lòng là gì, thất thần ngồi trên sô pha trong nhà tân hôn ngủ thiếp đi lúc nào không biết.Dần dần, hắn cảm thấy cổ họng đau kinh khủng, toàn thân cũng rất khó chịu.
Cơn đau khiến hắn ngủ không yên giấc, dường như hắn thấy được Tô Nguyệt trong lúc nửa mơ nửa tỉnh.Hắn theo bản năng gọi cô: “Nguyệt Nguyệt, lấy cho anh cốc nước.”Nhưng đối phương không hề đáp lời, Lục Thành lấy lại tỉnh táo, mới biết vừa rồi chỉ là ảo giác.
Nhà tân hôn vốn ấm áp giờ phút này giống hệt mấy căn nhà mẫu của công ty bất động sản.
Trang trí xa hoa là thế, nhưng lại cực kỳ vô vị.Lục Thành vẫn mặc chiếc áo khoác ướt đẫm tuyết co người lại trên sô pha.
Trước đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-the-than-khong-phai-nguoi/4605380/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.